wáng gù
wáng qián
wáng jǐ
wáng dòu
wáng pàn
wáng guī
wáng yì
wáng wéi
wáng zān
wáng chú
wáng bǐ
wáng àn
wáng xìn
wáng miè
wáng jī
wáng qīn
wáng mǐn
wáng qí
wáng zhèng
wáng zhǔ
wáng shí
wáng líng
wáng lùn
wáng wèi
wáng shì
wáng rén
wáng guò
wáng chén
wáng hún
wáng qín
wáng hé
wáng mǎ
wáng bā
wáng jué
wáng méi
wáng fú
wáng zǒu
wáng liáo
wáng mín
wáng quē
wáng cuò
wáng děng
wáng táo
wáng yì
wáng yáng
wáng sǐ
wáng mìng
wáng jiǔ
wáng qióng
wáng mò
wáng tú
wáng jí
wáng quē
wáng yǔ
wáng bēn
wáng rì
wáng lài
wáng yì
wáng hù
wáng tuō
wáng pò
wáng shì
wáng jūn
wáng nì
wáng zhū
wáng kǎo
wáng yàng
wáng nài
wáng yá
wáng shēn
wáng bū
wáng bì
wáng guó
wáng qíng
wáng zhēng
wáng zǐ
wáng xíng
wáng cóng
wáng dào
wáng lǜ
wáng yǒu
wáng cuàn
wáng jiāng
wáng huà
wáng gū
wáng pàn
wáng lǔ
wáng dì
wáng shī
⒈ 逃亡。
引汉晁错《论贵粟疏》:“此令臣轻背其主,而民易去其乡,盗贼有所劝,亡逃者得轻资也。”
《后汉书·光武帝纪上》:“初,诸家子弟恐惧,皆亡逃自匿。”
宋王安石《收盐》诗:“不煎海水饿死耳,谁肯坐守无亡逃?”
1. 逃:逃亡。流亡。
2. 失去:亡佚。亡羊补牢。
3. 死:伤亡。死亡。
4. 灭:灭亡。亡国奴。救亡。兴亡。
逃读音:táo逃táo(1)(动)逃跑;逃走:~奔|~窜。(2)(动)逃避:~税|~学。