chǐ jiǎo
chǐ càn
chǐ cì
chǐ lì
chǐ jì
chǐ shǔ
chǐ yìn
chǐ jué
chǐ yào
chǐ yīn
chǐ xù
chǐ suǒ
chǐ zūn
chǐ zhuàng
chǐ lù
chǐ dié
chǐ gēng
chǐ zhì
chǐ zhàn
chǐ zhòu
chǐ xù
chǐ cuò
chǐ yá
chǐ zhào
chǐ hén
chǐ shé
chǐ gòu
chǐ fà
chǐ bèi
chǐ gé
chǐ guān
chǐ qióng
chǐ dé
chǐ bān
chǐ yòng
chǐ zú
chǐ zhàng
chǐ mù
chǐ xué
chǐ chǐ
chǐ jiá
chǐ yín
chǐ lěng
chǐ cháng
chǐ tiáo
chǐ jiù
chǐ ní
chǐ suàn
chǐ nián
chǐ lún
chǐ jí
chǐ ràng
chǐ zuò
chǐ suì
chǐ zào
chǐ lù
chǐ lì
chǐ huáng
chǐ yìn
chǐ lǐ
chǐ dì
chǐ yán
chǐ jiān
chǐ liè
chǐ jiàn
chǐ yù
chǐ jì
chǐ shuāi
chǐ mào
chǐ lùn
chǐ qiú
chǐ mài
chǐ yù
chǐ jìn
chǐ shǎo
chǐ zhì
chǐ gēn
chǐ liè
chǐ jué
chǐ huò
chǐ pàn
chǐ jù
chǐ sù
chǐ yóu
chǐ qiāng
chǐ mù
chǐ dié
chǐ hán
chǐ wèi
chǐ jí
chǐ fēn
mén jiá
dān jiá
bó jiá
chēng jiá
chán jiá
cǐ jiá
pī jiá
liǔ jiá
yù jiá
chǐ jiá
liǎn jiá
nù jiá
lí jiá
hǎi jiá
méi jiá
huǎn jiá
miàn jiá
fēng jiá
yá jiá
lán jiá
pīng jiá
fǔ jiá
pī jiá
gǔ jiá
zhǔ jiá
quán jiá
nòng jiá
huáng jiá
yí jiá
kē jiá
zēng jiá
téng jiá
kǒu jiá
chì jiá
sāi jiá
mǎ jiá
liǎng jiá
sāi jiá
⒈ 牙齿与腮颊。
引宋苏轼《橄榄》诗:“待得微甘回齿颊,已输崖蜜十分甜。”
宋张耒《旦起》诗:“瓦盎汲石泉,漱濯齿颊凉。”
《人民日报》1990.4.16:“但见茶色乳白,一口初饮,口舌生津,齿颊流香。”
⒉ 嘴巴。
引明郑若庸《玉玦记·截发》:“我帛束玄云,知难再结。恨堕马妖妆,污人齿颊。”
《明史·钱一本传》:“科塲弊竇,污人齿颊。”
⒊ 谓口头谈说。
引宋罗大经《鹤林玉露》卷六:“灌夫不负竇婴於摈弃之时, 任安不负卫青於衰落之日, 徐晦越乡而别临贺,后山出境而见东坡,宜其足以馨千载之齿颊也。”
清蒲松龄《聊斋志异·侠女》:“每获餽饵,必分给其母,女亦略不置齿颊。”
金松岑《论写情小说于新社会之关系》:“吾非必谓情之一字,吾人不当置齿颊。”
齿chǐ(1)(名)人和高等动物咀嚼食物的器官;由坚固的骨组织和釉质构成。通称牙或牙齿。(2)(名)(~儿)物体上齿形的部分:锯~儿|梳~儿。(3)(形)带齿儿的:~轮。(4)(名)〈书〉年龄:~德俱尊。(5)(动)〈书〉说到;提起:~及(说到;提及)|不足~数。
颊读音:jiá颊jiá(名)脸的两侧从眼到下颌的部分;通称脸蛋儿:两~|面~。