chǐ tiáo
chǐ shǎo
chǐ zhuàng
chǐ gé
chǐ liè
chǐ yīn
chǐ jiān
chǐ lì
chǐ gēn
chǐ jiù
chǐ yá
chǐ zhòu
chǐ sù
chǐ xué
chǐ jìn
chǐ yán
chǐ jì
chǐ jué
chǐ ràng
chǐ xù
chǐ zhàn
chǐ cháng
chǐ huò
chǐ yòng
chǐ yào
chǐ chǐ
chǐ cì
chǐ zhàng
chǐ gēng
chǐ hén
chǐ zūn
chǐ wèi
chǐ dé
chǐ dié
chǐ lù
chǐ fà
chǐ mài
chǐ qiú
chǐ huáng
chǐ zuò
chǐ jí
chǐ càn
chǐ qiāng
chǐ yín
chǐ lùn
chǐ suàn
chǐ qióng
chǐ zhào
chǐ dié
chǐ liè
chǐ jù
chǐ suì
chǐ lǐ
chǐ jì
chǐ cuò
chǐ pàn
chǐ lěng
chǐ jí
chǐ shé
chǐ bèi
chǐ mù
chǐ hán
chǐ lún
chǐ yóu
chǐ yìn
chǐ suǒ
chǐ xù
chǐ lì
chǐ shǔ
chǐ yìn
chǐ lù
chǐ zú
chǐ zhì
chǐ guān
chǐ fēn
chǐ jué
chǐ zhì
chǐ ní
chǐ yù
chǐ zào
chǐ dì
chǐ mào
chǐ bān
chǐ nián
chǐ yù
chǐ shuāi
chǐ gòu
chǐ mù
chǐ jiá
chǐ jiàn
chǐ jiǎo
xīn hán
shěn hán
chì hán
yǔ hán
qǐ hán
nài hán
wēn hán
jī hán
dòng hán
hè hán
chōng hán
fēng hán
jù hán
zhèn hán
pō hán
sàn hán
zhǐ hán
chōng hán
shāng hán
cán hán
fáng hán
ào hán
yíng hán
suān hán
kù hán
yú hán
guǎng hán
wēi hán
shǔ hán
yàn hán
xù hán
gū hán
qí hán
chǐ hán
dì hán
shòu hán
bó hán
zhú hán
nuǎn hán
fēng hán
qīng hán
fàn hán
tāng hán
dú hán
lóng hán
yù hán
nèi hán
dān hán
shāng hán
jiāo hán
qí hán
bīng hán
wǎn hán
niàng hán
nuǎn hán
liè hán
jiě hán
líng hán
nuè hán
qiào hán
bāo hán
chù hán
xū hán
dǎng hán
chěng hán
cháo hán
shèng hán
pò hán
dà hán
mào hán
zhān hán
qū hán
qīng hán
suì hán
shuāng hán
měng hán
pín hán
yán hán
nèn hán
jí hán
bì hán
zhōng hán
qiú hán
néng hán
kū hán
dàng hán
jiā hán
chūn hán
lù hán
xiǎo hán
dǎn hán
qī hán
jiāo hán
sī hán
jiè hán
lǐn hán
qiú hán
dōng hán
wù hán
gāo hán
yīn hán
cè hán
hù hán
wéi hán
kǔ hán
pì hán
jiā hán
wǎn hán
níng hán
xīn hán
nuǎn hán
jī hán
huāng hán
chū hán
xuān hán
⒈ 牙齿外露而寒。比喻有外忧。参见“脣亡齿寒”。
引《穀梁传·僖公二年》:“语曰:脣亡则齿寒,其斯之谓与。”
《旧唐书·田弘正传》:“自弘正归国, 幽、恆、鄆、蔡有齿寒之惧。”
《新唐书·窦建德传》:“二国兵不解, 唐彊郑弱,势必举郑,郑灭则大夏有齿寒之忧。”
⒉ 齿酸。
引宋孙艤《菩萨蛮·落梅》词:“一点著枝酸, 吴姬先齿寒。”
齿chǐ(1)(名)人和高等动物咀嚼食物的器官;由坚固的骨组织和釉质构成。通称牙或牙齿。(2)(名)(~儿)物体上齿形的部分:锯~儿|梳~儿。(3)(形)带齿儿的:~轮。(4)(名)〈书〉年龄:~德俱尊。(5)(动)〈书〉说到;提起:~及(说到;提及)|不足~数。
寒读音:hán寒hán(1)(形)冷(跟‘暑’相对):~冬|~风|天~地冻|受了一点~。(2)(形)害怕;畏惧:心~|胆~。(3)(形)穷困:贫~|~素(旧时形容穷苦的读书人家)。