bāo yù
bāo nà
bāo piàn
bāo mù
bāo qǐ
bāo zhí
bāo kuò
bāo niè
bāo bìng
bāo jǔ
bāo yīn
bāo róng
bāo hán
bāo sǔn
bāo guā
bāo lú
bāo láng
bāo jū
bāo mǐ
bāo luàn
bāo fěi
bāo guǒ
bāo zhù
bāo sāng
bāo méng
bāo niè
bāo niè
bāo máo
bāo luó
bāo cáng
bāo jù
bāo lì
bāo qiū
bāo gǔ
huáng sāng
gōng sāng
kū sāng
gōng sāng
zǎi sāng
jìng sāng
shān sāng
tián sāng
qióng sāng
nǚ sāng
dì sāng
fú sāng
zhū sāng
kōng sāng
zhè sāng
jī sāng
fú sāng
cāng sāng
lì sāng
cǎi sāng
jiāo sāng
tiāo sāng
gēng sāng
yì sāng
zǐ sāng
bāo sāng
zǐ sāng
wēi sāng
cūn sāng
wéi sāng
cán sāng
gēng sāng
gǔ sāng
pǐ sāng
bāo sāng
qióng sāng
mò sāng
yǎn sāng
xiáng sāng
bó sāng
lóu sāng
fú sāng
hóng sāng
lǔ sāng
cháng sāng
chái sāng
yí sāng
fú sāng
nóng sāng
⒈ 桑树之本。
引《易·否》:“其亡其亡,繫于苞桑。”
孔颖达疏:“苞,本也。凡物繫於桑之苞本,则牢固也。”
《南史·宋纪上·武帝》:“若乃草昧经纶,化融於岁计,扶危静乱,道固於苞桑。”
康有为《上清帝第二书》:“民心固结,国势自繫于苞桑矣。”
⒉ 比喻牢固的根基;根深柢固。
引唐欧阳詹《吊汉武帝文》:“已临隧炭,几絶苞桑。”
宋邵伯温《闻见前录》卷十九:“或覆餗而终焉,或苞桑而振者。”
清黄宗羲《子刘子行状》:“除此三大衅,而国家苞桑之业,已在世世。”
⒊ 后因用“苞桑”指帝王能经常思危而不自安,国家就能巩固。
引《易·否》:“其亡其亡,繫于苞桑。”
孔颖达疏:“若能其亡其亡,以自戒慎,则有繫于苞桑之固,无倾危也。”
《后汉书·吴汉盖延等传论》:“光武审《黄石》,存苞桑,闭玉门以谢西域之质,卑词币以礼匈奴之使,其意防盖已弘深。”
李贤注:“言圣人居天位,不可以安,常自危惧,乃是繫於苞桑也。”
宋黄庭坚《书磨崖碑后》诗:“明皇不作苞桑计,颠倒四海由禄儿。”
《三国演义》第十三回:“人君当守‘苞桑’戒,太阿谁执全纲纪。”
⒋ 丛生的桑树。
引《诗·唐风·鸨羽》:“肃肃鴇行,集于苞桑。”
桑树的根。比喻根深蒂固。
苞bāo(名)花朵外围的小叶片:花~|含~未放。
桑读音:sāng桑sāng(1)(名)桑树;乔木;叶子是蚕的饲料;嫩枝的韧皮纤维可造纸;果穗可以吃;嫩枝、根的白皮、叶和果实均可入药。(2)(名)姓。