zǎi shè
zǎi lù
zǎi guān
zǎi pǐ
zǎi zǒng
zǎi bì
zǎi lù
zǎi mù
zǎi shì
zǎi zhǔ
zǎi rén
zǎi fǔ
zǎi jūn
zǎi héng
zǎi ròu
zǎi chén
zǎi shǔ
zǎi fū
zǎi zhèng
zǎi gē
zǎi sī
zǎi xiàng
zǎi lǚ
zǎi yǐn
zǎi jiàng
zǎi gōng
zǎi bǐng
zǎi fǔ
zǎi zhù
zǎi shì
zǎi dòng
zǎi zhí
zǎi sāng
zǎi shǒu
zǎi mù
zǎi lǐ
zǎi fǔ
lǔ sāng
hóng sāng
nóng sāng
zǐ sāng
fú sāng
tián sāng
zǐ sāng
jiāo sāng
cán sāng
zhū sāng
jī sāng
yǎn sāng
gēng sāng
fú sāng
cǎi sāng
shān sāng
gōng sāng
bāo sāng
jìng sāng
qióng sāng
cháng sāng
xiáng sāng
dì sāng
nǚ sāng
bāo sāng
fú sāng
lóu sāng
bó sāng
yí sāng
qióng sāng
cūn sāng
wēi sāng
huáng sāng
kū sāng
gēng sāng
yì sāng
zhè sāng
fú sāng
tiāo sāng
cāng sāng
wéi sāng
lì sāng
gōng sāng
kōng sāng
mò sāng
gǔ sāng
chái sāng
pǐ sāng
zǎi sāng
⒈ 明代蒙古官号。从元代沿袭而下。为汉语“宰相”的音转。绝大多数出身于非成吉思汗家族的封建领主。 达延汗时,为巩固汗位,曾一度废除太师、宰桑等官职及其领地,将其降为大汗和诸王、台吉的僚属。只有卫拉特地区仍保留其封建领主的地位。
宰zǎi(1)(动)主管;主持。(2)(名)古代官名。宰zǎi(动)杀(牲畜、家畜等)。
桑读音:sāng桑sāng(1)(名)桑树;乔木;叶子是蚕的饲料;嫩枝的韧皮纤维可造纸;果穗可以吃;嫩枝、根的白皮、叶和果实均可入药。(2)(名)姓。