gǒng tīng
gǒng yì
gǒng quān
gǒng dǐng
gǒng lì
gǒng fú
gǒng xuàn
gǒng mò
gǒng shǒu
gǒng chén
gǒng bié
gǒng xiá
gǒng hēi
gǒng láng
gǒng mén
gǒng mù
gǒng běi
gǒng bài
gǒng shǔ
gǒng shù
gǒng gāo
gǒng mù
gǒng zuò
gǒng jiān
gǒng huā
gǒng bì
gǒng dōu
gǒng bǎ
gǒng zhù
gǒng dù
gǒng wán
gǒng mèi
gǒng yā
gǒng mén
gǒng wèi
gǒng pā
gǒng rào
gǒng jià
gǒng bǎn
gǒng bà
gǒng yī
gǒng péng
gǒng jǐ
gǒng bào
gǒng lèi
gǒng jí
gǒng qiáo
gǒng dòng
gǒng fú
gǒng huǒ
gǒng xíng
gǒng hòu
gǒng hù
gǒng shèng
gǒng chén
fǎn běi
qīng běi
shè běi
zǒu běi
zhí běi
zhèng běi
hǎi běi
zhuī běi
sān běi
dà běi
bài běi
cí běi
cuò běi
tuì běi
mò běi
bēn běi
kǒu běi
huá běi
léi běi
cuī běi
jì běi
dōng běi
nán běi
xī běi
yàn běi
shé běi
dài běi
lǐng běi
yǒu běi
shuò běi
gǔ běi
qì běi
dùn běi
shè běi
gǒng běi
náo běi
zhú běi
shān běi
bà běi
huái běi
jiàng běi
hú běi
jiāng běi
fēn běi
mù běi
yáng běi
fèn běi
yàn běi
tái běi
hé běi
⒈ 犹拱辰。
引唐戴叔伦《赠徐山人》诗:“针自指南天窅窅,星犹拱北夜漫漫。”
唐罗邺《春晚渡河有怀》诗:“万里山河星拱北,百年人事水归东。”
《乐府诗集·燕射歌辞三·后晋群臣酒行歌》:“剑佩儼如林,齐倾拱北心。”
比喻四方归附有德之君。参见「拱辰」条。
拱gǒng(1)(动)两手相合;臂的前部上举:~手。(2)(动)环绕:~卫|众星~月|四山环~的大湖。(3)(动)肢体弯曲成弧形:~肩缩背|~腰。(4)(形)建筑物成弧形的:~门|连~坝。(5)(动)用身体撞动别的东西或拨开土地等物体:用身子~开了大门|猪用嘴~地|蚯蚓从地下~出许多土来|一个孩子儿从人群里~出去了。(6)(动)植物生长;从土里向外钻或顶:苗儿~出土了。
北读音:běi[ běi ]
1. 方向,早晨面对太阳,左手的一边,与“南”相对:北方。北辰(古书指北极星)。北上(古代以北为上,后指去本地以北的某地,与“南下”相对)。北极星(出现在天空北部的一颗亮星,人常靠它辨别方向)。北国(指中国北部)。
2. 打了败仗往回逃:败北。