lòu qióng
lóng qióng
jiāo qióng
jī qióng
chǐ qióng
dīng qióng
chì qióng
zhèn qióng
yù qióng
tú qióng
qìng qióng
yǒu qióng
dào qióng
hùn qióng
duī qióng
zhān qióng
fèng qióng
jīn qióng
sòng qióng
yán qióng
jīng qióng
sì qióng
jiù qióng
shòu qióng
dà qióng
hé qióng
gēn qióng
tōng qióng
wáng qióng
lǎo qióng
kùn qióng
wēi qióng
yōu qióng
dá qióng
liáo qióng
yīn qióng
kū qióng
jì qióng
zhèn qióng
jiū qióng
jiàn qióng
shī qióng
qí qióng
qióng qióng
è qióng
jī qióng
líng qióng
huì qióng
yīn qióng
sù qióng
jiān qióng
niǎo qióng
è qióng
duǒ qióng
jì qióng
ài qióng
cí qióng
wú qióng
wú qióng
ān qióng
tú qióng
pín qióng
wú qióng
bù qióng
guān qióng
jī qióng
zhuāng qióng
zhì qióng
jié qióng
shēn qióng
dān qióng
míng qióng
yù qióng
è qióng
gū qióng
cí qióng
gù qióng
jiǒng qióng
qín qióng
chōng qióng
喻走投无路或处境困窘。
⒈ 喻走投无路或处境困窘。
引南朝宋颜延之《五君咏·阮步兵》:“物故不可论,途穷能无慟。”
唐刘肃《大唐新语·持法》:“此途穷者,不辑之,当为患。”
清唐孙华《文信国祠》诗:“战苦身攒鏃,途穷血裹斑。”
鲁迅《且介亭杂文二集·七论“文人相轻”--两伤》:“于是相轻的文人们的处境,就也更加艰难起来,连街头也不再是扰攘的地方了,真是途穷道尽。”
途tú(名)路;道路:旅~。
穷读音:qióng穷qióng(1)(形)缺乏生产资料和生活资料;没有钱:~困|~苦|~国。(2)(形)穷尽:无~无尽|理屈辞~|日暮途~。(3)(形)用尽、费尽:~兵黩武|~目远望。(4)(形)彻底(追究):~究|~追猛打。(5)(形)极端:~凶极恶|~奢极侈。