qián jīng
zhù jīng
fú jīng
lín jīng
liú jīng
huí jīng
yóu jīng
wén jīng
kè jīng
zhān jīng
cuì jīng
wǔ jīng
mí jīng
yún jīng
ní jīng
jié jīng
qǐng jīng
míng jīng
qí jīng
wēi jīng
xiàn jīng
sī jīng
ní jīng
bāo jīng
wáng jīng
shù jīng
luán jīng
gān jīng
lián jīng
diàn jīng
xuán jīng
qīng jīng
xíng jīng
lóng jīng
kàng jīng
zhào jīng
biǎo jīng
guǐ jīng
dān jīng
máo jīng
suí jīng
dào jīng
fēng jīng
liǔ jīng
huò jīng
chǒng jīng
pèi jīng
lí jīng
tí jīng
fēng jīng
hòu jīng
xīn jīng
lián jīng
máo jīng
huī jīng
shén jīng
yáo jīng
shàn jīng
gàn jīng
yáng jīng
sān jīng
gōng jīng
⒈ 亦作“旒旍”。
⒉ 有垂旒的旌旗。
引《文选·宋玉<高唐赋>》:“王乃乘玉舆,駟仓螭,垂旒旌。”
李善注:“旒旌,谓建太常十二旒。”
⒊ 指铭旌。
引《文选·曹植<王仲宣诔序>》“何用誄德,表之素旗” 李善注引汉扬雄《元后诔》:“著德太常,注诸旒旍。”
《文选·颜延之<拜陵庙作>诗》:“万纪载弦吹,千载託旒旌。”
吕延济注:“有功者铭书於旒旌之上。”
姚华《论文后编·目录中》:“综汉魏诸家所为誄辞,殆兼数义:其一,述德咏功;其二,赠终叙哀。辞则表之旒旍,或刊碑碣。”
旒liú(1)(名)旗子上面的飘带。(2)(名)古代皇帝礼帽前后的玉串。
旌读音:jīng旌jīng(1)(名)古代的一种旗子;旗杆顶上用五色羽毛做装饰。(2)旌表。