gōng bèi
gōng fù
gōng bǎ
gōng wān
gōng shāo
gōng zú
gōng qiú
gōng cáng
gōng shì
gōng dài
gōng lǐ
gōng jiàng
gōng jiǎo
gōng hú
gōng cháng
gōng xián
gōng xiǎo
gōng tāo
gōng gōng
gōng shēn
gōng jīn
gōng jī
gōng shǒu
gōng zi
gōng xíng
gōng nǔ
gōng xié
gōng zhào
gōng yě
gōng dàn
gōng hú
gōng xié
gōng xiān
gōng yī
gōng zhèng
gōng bà
gōng lóng
gōng hào
gōng yàng
gōng jú
gōng xiāng
gōng jiāo
gōng fú
gōng zhuó
gōng chàng
gōng lì
gōng qíng
gōng jīng
gōng xuē
gōng gōng
gōng xián
gōng bīng
gōng yāo
gōng rén
gōng lǚ
gōng jiàn
gōng kǒu
gōng shāo
gōng jiān
gōng qí
gōng zhāo
gōng yáo
gōng shè
gōng chē
gōng zhàng
gōng shǐ
gōng yuè
gōng pí
gōng mǎ
gōng bǎ
gōng shì
gōng shé
lián jīng
lín jīng
máo jīng
hòu jīng
fú jīng
huí jīng
yáng jīng
máo jīng
lián jīng
yóu jīng
ní jīng
sān jīng
fēng jīng
gàn jīng
shén jīng
míng jīng
liǔ jīng
kè jīng
wén jīng
huò jīng
diàn jīng
pèi jīng
zhào jīng
qí jīng
kàng jīng
zhù jīng
gān jīng
mí jīng
cuì jīng
bāo jīng
guǐ jīng
shàn jīng
luán jīng
yún jīng
jié jīng
xíng jīng
wáng jīng
wēi jīng
dān jīng
qián jīng
xīn jīng
qǐng jīng
huī jīng
liú jīng
suí jīng
biǎo jīng
xiàn jīng
lóng jīng
wǔ jīng
fēng jīng
yáo jīng
dào jīng
gōng jīng
lí jīng
sī jīng
qīng jīng
ní jīng
zhān jīng
chǒng jīng
shù jīng
xuán jīng
tí jīng
⒈ 弓和旌。古代征聘之礼,用弓招士,用旌招大夫。
引《左传·昭公二十年》:“昔我先君之田也,旃以招大夫,弓以招士。”
《孟子·万章下》:“敢问招虞人何以?曰:‘以皮冠,庶人以旃,士以旂,大夫以旌。’”
后遂以“弓旌”泛指招聘贤者的信物。 《古文苑·邯郸淳<后汉鸿胪陈君碑>》:“初平之元,禁罔蠲除,四府并辞,弓旌交至。”
章樵注:“弓旌,所以招聘贤者。”
唐窦常《早发金钩店寄奚十唐大二茂才》诗:“寄谢金门侣,弓旌误见招。”
⒉ 借指延聘。
引元辛文房《唐才子传·罗邺》:“崔安潜侍郎廉问江西,鄴适飘蓬湘浦间, 崔素赏其作,志在弓旌,竟为幕吏所沮。”
清顾炎武《与王虹友书》:“流寓关华,已及二载,幸得栖迟泉石,不与弓旌。”
古代征聘的礼物,以弓招士,以旌招大夫。见《左传.昭公二十年》。引申为延聘之意。
弓gōng(1)(名)射箭或发弹丸的器械;在近似弧形的有弹性的木条两端之间系着坚韧的弦;拉开弦后;猛然放手;借弦和弓背的弹力把箭或弹丸射出:~箭|弹~|左右开~。(2)(名)(~儿)弓子:弹棉花的绷~儿。(3)(名)丈量地亩的器具;用木头制成;形状略像弓;两端的距离是五尺。也叫步弓。(4)(量)旧时丈量地亩的计算单位;一弓等于五尺。(5)(动)使弯曲:~背|~着腰|~着腿坐着。(6)(Gōnɡ)姓。
旌读音:jīng旌jīng(1)(名)古代的一种旗子;旗杆顶上用五色羽毛做装饰。(2)旌表。