dié yǐng
lù yǐng
háo yǐng
máng yǐng
chuí yǐng
chāo yǐng
duān yǐng
biāo yǐng
míng yǐng
jùn yǐng
cōng yǐng
fēng yǐng
shuò yǐng
xiù yǐng
fā yǐng
tù yǐng
máng yǐng
fēng yǐng
fēng yǐng
fēng yǐng
hé yǐng
huì yǐng
yào yǐng
zhēn yǐng
máo yǐng
xīn yǐng
jiān yǐng
qiū yǐng
tiáo yǐng
hóng yǐng
qián yǐng
tāo yǐng
jùn yǐng
yào yǐng
xiān yǐng
róu yǐng
lín yǐng
zhòng yǐng
jiā yǐng
qīng yǐng
qí yǐng
tuō yǐng
guī yǐng
jǐng yǐng
chǔ yǐng
hán yǐng
lì yǐng
zhēn yǐng
dié yǐng
cái yǐng
⒈ 谓显扬出众的才华。
引晋陆云《答兄平原赠》诗:“耀颖上京,发迹扶桑。”
唐权德舆《赠太师贞武张公遗爱碑铭》:“乔枝戛云以直上,雄剑发匣而耀颖。”
燿穎:战国时代, 赵国平原君门客毛遂,在平原君选备人物使楚时,自赞自荐,并以囊锥为喻,说如让自己处于囊中,早已颖脱而出。见《史记·平原君虞卿列传》。后以“燿颖”谓显露才华。 三国魏吴质《答东阿王书》:“虽恃平原养士之懿,愧无毛遂燿颖之才。”
耀yào(1)(动)照耀;光线强烈地照射:~眼。(2)(动)夸耀:炫~|显~。(3)(形)光荣:荣~。
颖读音:yǐng颖yǐng(名)某些禾本科植物子实的带芒的外壳:~果。②(形)东西末端的尖锐部分:短~羊毫(笔)。③(形)聪明:~果。②(形)东西末端的尖锐部分