cōng zhé
cōng xū
cōng yǐng
cōng kè
cōng mín
cōng le
cōng huì
cōng míng
cōng dá
cōng zhì
cōng jiàn
cōng jiě
cōng liàng
cōng jì
cōng mǐn
cōng biàn
cōng ruì
cōng jùn
cōng ěr
cōng lǎng
cōng chá
cōng huì
cōng móu
cōng lì
cōng ruì
cōng xiá
cōng jùn
cōng shí
cōng jǐng
cōng tīng
cōng wù
cōng lìng
yào yǐng
tāo yǐng
dié yǐng
fā yǐng
fēng yǐng
zhēn yǐng
tiáo yǐng
fēng yǐng
lù yǐng
qí yǐng
tù yǐng
xiù yǐng
shuò yǐng
jùn yǐng
xīn yǐng
qīng yǐng
zhēn yǐng
hán yǐng
míng yǐng
huì yǐng
jiā yǐng
háo yǐng
qián yǐng
biāo yǐng
hóng yǐng
hé yǐng
yào yǐng
cōng yǐng
tuō yǐng
chāo yǐng
fēng yǐng
dié yǐng
máo yǐng
máng yǐng
róu yǐng
cái yǐng
duān yǐng
lín yǐng
guī yǐng
xiān yǐng
máng yǐng
qiū yǐng
chuí yǐng
jǐng yǐng
lì yǐng
zhòng yǐng
jùn yǐng
fēng yǐng
chǔ yǐng
jiān yǐng
聪颖cōngyǐng
(1) 聪明敏锐
(.好工具)英intelligent⒈ 聪明特出。
引《北齐书·文苑传·颜之推》:“之推聪颖机悟,博识有才辩。”
唐牛肃《纪闻·牛应贞》:“少而聪颖,经耳必诵。”
元刘祁《归潜志》卷三:“盖飞伯为人虽聪颖絶人,然涉世日浅,颇驁岸不通彻,此所以不免。”
《花月痕》第七回:“采秋生而聪颖,词曲一过目,便自了了。”
冯德英《苦菜花》第十一章:“嫚子见母亲这个模样,惊恐地瞪大那对幼小聪颖的眼睛,哇哇地哭叫几声,就立刻倚偎在母亲的怀抱里。”
姜妙香《追怀往事》:“兰芳同志在艺术上有这样高的成就,不了解的人往往以为他是聪颖过人,得天独厚。”
聪明颖悟。
聪cōng(1)(动)听觉灵敏:耳~目明。(2)(形)聪明、智力高、理解力强:~慧。
颖读音:yǐng颖yǐng(名)某些禾本科植物子实的带芒的外壳:~果。②(形)东西末端的尖锐部分:短~羊毫(笔)。③(形)聪明:~果。②(形)东西末端的尖锐部分