jiàn yáng
míng yáng
qiāng yáng
hú yáng
tāng yáng
qīng yáng
qiān yáng
bēn yáng
zhuàng yáng
fén yáng
zhèng yáng
fēng yáng
chǎn yáng
fén yáng
quǎn yáng
gǎn yáng
xì yáng
lóng yáng
cháng yáng
shāng yáng
xiāng yáng
rǎng yáng
sāng yáng
jià yáng
zhàn yáng
gāo yáng
jí yáng
shān yáng
fēng yáng
yù yáng
gōng yáng
háo yáng
chāng yáng
qián yáng
shàng yáng
yán yáng
jiāo yáng
yán yáng
qiàn yáng
gōng yáng
wǔ yáng
cài yáng
wú yáng
pán yáng
yān yáng
mián yáng
lí yáng
hán yáng
fàng yáng
xiāo yáng
mián yáng
lán yáng
qū yáng
chù yáng
bó yáng
tuó yáng
qí yáng
zāng yáng
fāng yáng
tóu yáng
mù yáng
wáng yáng
huǒ yáng
huái yáng
qíng yáng
shí yáng
tóng yáng
tóu yáng
líng yáng
zhì yáng
xī yáng
fén yáng
làn yáng
wàng yáng
diào yáng
mián yáng
kū yáng
qí yáng
diāo yáng
jīn yáng
yuán yáng
jié yáng
qiú yáng
yìn yáng
xiáng yáng
niú yáng
máng yáng
líng yáng
tú yáng
⒈ 古代用为祭品的羊。
引《论语·八佾》:“子贡欲去告朔之餼羊。子曰:‘ 赐也,尔爱其羊,我爱其礼。’”
朱熹集注:“月朔,则以特羊告庙,请而行之。餼,生牲也。”
宋陆佃《谢赐元祐七年历日表》:“凤鸟名官,餼羊视朔。”
⒉ 比喻礼仪。
引明沉德符《野获编·礼部一·旧制一废难复》:“至嘉靖末年, 张永明左都御史,始正之,以至于今。惟此一事存餼羊云。”
⒊ 比喻徒具之形式。
引清赵翼《新春宴集草堂》诗之三:“儒餐野味无官鮓,翰苑虚名渐餼羊。”
用来当作祭品的生羊。
饩(1)(名)古代祭祀或馈赠用的牲畜。(2)(名)赠送(谷物、饲料、牲畜等)。
羊读音:yáng,xiáng[ yáng ]1. 哺乳动物,反刍类,一般头上有一对角,品种很多:绵羊。黄羊。羚羊。羊羔。羊毫。羊肠线。羊肠小道。
2. 姓。