yīn cuò
cuī cuò
jiǎng cuò
cuǐ cuò
zuì cuò
yǎn cuò
guài cuò
wéi cuò
shuō cuò
lián cuò
péi cuò
pán cuò
zuǒ cuò
fù cuò
miù cuò
shǎn cuò
càn cuò
zhèng cuò
gǎi cuò
fán cuò
gé cuò
mèi cuò
dào cuò
dǎo cuò
chān cuò
jū cuò
chuǎn cuò
hùn cuò
mí cuò
qí cuò
qiān cuò
fàn cuò
huāng cuò
zhǎn cuò
wǔ cuò
yí cuò
róng cuò
cóng cuò
gōu cuò
pì cuò
lín cuò
fēn cuò
gōng cuò
yín cuò
zhū cuò
zá cuò
hé cuò
xíng cuò
wǎng cuò
guǐ cuò
diān cuò
jiāo cuò
jīng cuò
cuǐ cuò
xián cuò
zhǐ cuò
cè cuò
hǎi cuò
cuī cuò
tiāo cuò
chán cuò
hūn cuò
wén cuò
shī cuò
zhǐ cuò
chā cuò
é cuò
bù cuò
xiàng cuò
tiě cuò
yí cuò
xiù cuò
wǎn cuò
ná cuò
ná cuò
jiǎ cuò
fán cuò
tīng cuò
zhù cuò
máng cuò
bó cuò
xiá cuò
zhēn cuò
guò cuò
chū cuò
yín cuò
jīn cuò
jiè cuò
fēn cuò
hù cuò
zōng cuò
cēn cuò
bèi cuò
wù cuò
qí cuò
dà cuò
pián cuò
rèn cuò
wéi cuò
gàn cuò
qìng cuò
fén cuò
jiē cuò
jǔ cuò
gōng cuò
qiē cuò
juān cuò
pán cuò
bàng cuò
róu cuò
lòu cuò
chuǎng cuò
mó cuò
mǎ cuò
chǐ cuò
cuī cuò
jiū cuò
guāi cuò
cǎi cuò
yū cuò
miù cuò
pán cuò
qǐ cuò
hún cuò
lóng cuò
⒈ 错落,交错。
引《汉书·司马相如传上》:“崔错癹骫,坑衡閜砢;垂条扶疏,落英幡纚。”
颜师古注:“崔错,交杂也。”
元邓牧《见尧赋》:“则吾俯而观地,见山川、草木、羽毛、鳞介之崔错柴池,则必惻然伤。”
⒉ 引申为装饰点缀。
引清蒋湘南《与田叔子论古文第二书》:“而其他篇之模拟《史》《汉》者,撏字撦句,以为崔错,贋鼎之光,空吓腐鼠。”
崔cuī(1)姓。(2)见“崔巍”、“崔嵬”。
错读音:cuò错cuò(1)(形)不对;过失:~字。(2)(形)交叉:~落。(3)(动)互相摩擦:~牙。(4)(动)岔开;相互避让:~开。(5)(形)坏、差(用于否定式):这个戏挺不~。(6)(名)磨玉的石头:它山之石可以为~。(7)(动)打磨玉石:攻~。(8)涂饰镶嵌(金、银等):~金。