jiǎng cuò
fēn cuò
jū cuò
jiāo cuò
mǎ cuò
xíng cuò
jiǎ cuò
bù cuò
lín cuò
hǎi cuò
miù cuò
chuǎng cuò
chuǎn cuò
xiàng cuò
bó cuò
fù cuò
hù cuò
wéi cuò
lián cuò
tiāo cuò
wǎng cuò
cēn cuò
ná cuò
zuì cuò
cuī cuò
gǎi cuò
guāi cuò
gōu cuò
hūn cuò
cǎi cuò
tiě cuò
chǐ cuò
mí cuò
wéi cuò
shī cuò
guǐ cuò
gōng cuò
qí cuò
wù cuò
chān cuò
jīng cuò
guò cuò
zōng cuò
cuǐ cuò
pán cuò
yí cuò
fán cuò
yīn cuò
é cuò
dǎo cuò
juān cuò
wǔ cuò
pián cuò
zuǒ cuò
róu cuò
fán cuò
dào cuò
yǎn cuò
hùn cuò
gàn cuò
yín cuò
qiān cuò
fén cuò
zá cuò
zhǐ cuò
zhēn cuò
gōng cuò
diān cuò
qìng cuò
bàng cuò
lòu cuò
rèn cuò
dà cuò
cè cuò
xiá cuò
mó cuò
fàn cuò
péi cuò
jiè cuò
chán cuò
wǎn cuò
yín cuò
yū cuò
qí cuò
pán cuò
cuī cuò
shǎn cuò
chā cuò
hé cuò
zhèng cuò
yí cuò
miù cuò
bèi cuò
jiū cuò
mèi cuò
hún cuò
tīng cuò
jīn cuò
gé cuò
qǐ cuò
róng cuò
ná cuò
guài cuò
cuǐ cuò
zhǐ cuò
shuō cuò
máng cuò
zhǎn cuò
cóng cuò
xián cuò
jiē cuò
jǔ cuò
qiē cuò
wén cuò
fēn cuò
zhū cuò
pán cuò
pì cuò
xiù cuò
lóng cuò
cuī cuò
zhù cuò
huāng cuò
chū cuò
càn cuò
⒈ 杂乱。
引《新唐书·李勉传》:“始调开封尉, 汴州水陆一都会,俗厖错,号难治, 勉摧姦决隐为有名。”
1.石头大的样子。
2.古通“尨”。
3.丰厚;厚重。
4.有;拥有。
5.杂;乱。
6.长毛狗,亦泛指犬。
错读音:cuò错cuò(1)(形)不对;过失:~字。(2)(形)交叉:~落。(3)(动)互相摩擦:~牙。(4)(动)岔开;相互避让:~开。(5)(形)坏、差(用于否定式):这个戏挺不~。(6)(名)磨玉的石头:它山之石可以为~。(7)(动)打磨玉石:攻~。(8)涂饰镶嵌(金、银等):~金。