yīng ér
yīng huáng
yīng yīng
yīng kēng
yīng zhī
yīng hóu
yīng chūn
yīng fěn
yīng yín
yīng huā
yīng yǔ
yīng gǔ
yīng shēng
yīng hù
yīng huáng
yīng shí
yīng chú
yīng qiáo
yīng jiāo
yīng sù
yīng qiān
yīng zhuàn
yīng dòu
yīng huá
yīng tí
yīng fáng
yīng gē
yīng yàn
yīng chún
yīng gē
yīng lòng
yīng lián
yīng yǒu
yīng lóng
zé yàn
qǐn yàn
huāng yàn
guān yàn
shì yàn
yīng yàn
huān yàn
chūn yàn
běi yàn
cì yàn
mì yàn
shè yàn
liáng yàn
shè yàn
jīn yàn
yù yàn
zhé yàn
gāo yàn
wén yàn
lǐ yàn
guǎng yàn
xīn yàn
shāng yàn
yōu yàn
ní yàn
xuán yàn
xiāo yàn
chān yàn
hǎi yàn
lǚ yàn
fù yàn
yǐn yàn
xián yàn
nán yàn
hòu yàn
qǐ yàn
hóng yàn
cǎi yàn
liù yàn
yù yàn
hàn yàn
xiǎng yàn
rǔ yàn
cháo yàn
dài yàn
jiā yàn
hān yàn
hú yàn
pú yàn
fáng yàn
chóu yàn
kǎi yàn
jīng yàn
yǔ yàn
xiǎng yàn
zǐ yàn
shí yàn
qì yàn
chāi yàn
mù yàn
hè yàn
sān yàn
máo yàn
kuǎn yàn
jiǔ yàn
ān yàn
táng yàn
zǔ yàn
láo yàn
yuè yàn
bīn yàn
chú yàn
kǒng yàn
fēi yàn
péng yàn
yí yàn
⒈ 黄莺与燕子。泛指春鸟。
引唐乔知之《定情篇》:“鳧雁将子游,鶯燕从双栖。”
宋郑起《晚春即事》诗:“门外数枝杨柳薄,一春鶯燕不曾来。”
元张养浩《寒食游廉园》诗:“花柳巧为鶯燕地,管紘遥递綺罗风。”
⒉ 莺善鸣,燕善舞,因以“鶯燕”比喻歌姬、舞女或妓女。
引宋李莱老《浪淘沙》词:“宝押绣帘斜,鶯燕谁家,银筝初试合琵琶。”
清李渔《意中缘·毒饵》:“妾乃闽莆妓女林天素是也,不幸双亲弃早,将身堕入青楼,虽居鶯燕之场,时切雎鳩之慕。”
莺与燕。皆春鸟,故以并称。
莺(名)鸟类的一种;吃昆虫;是益鸟:~歌燕舞。
燕读音:yàn,yān[ yàn ]1. 鸟类的一科,候鸟,常在人家屋内或屋檐下用泥做巢居住,捕食昆虫,对农作物有益:燕尔(形容新婚夫妇亲睦和美的样子)。燕好(常用以指男女相爱)。燕侣。燕雀处(chǔ)堂(喻居安而不知远虑,临祸却不能自知)。
2. 轻慢:“燕朋逆其师”。
3. 古同“宴”,安闲,安乐。
4. 古同“宴”,宴饮。