kǒng chì
kǒng jìng
kǒng dān
kǒng rèn
kǒng xiū
kǒng què
kǒng dé
kǒng yīn
kǒng wéi
kǒng jiào
kǒng lǎo
kǒng fāng
kǒng cuì
kǒng jiāo
kǒng shuò
kǒng wēi
kǒng mén
kǒng zuǒ
kǒng qiào
kǒng jué
kǒng zūn
kǒng róng
kǒng wǔ
kǒng niǎo
kǒng fǔ
kǒng xí
kǒng gài
kǒng rén
kǒng mèng
kǒng dòng
kǒng qún
kǒng gōng
kǒng mào
kǒng zǐ
kǒng jiān
kǒng xié
kǒng táng
kǒng zhèng
kǒng huái
kǒng fù
kǒng luán
kǒng yóu
kǒng cuì
kǒng bì
kǒng jiǎ
kǒng miào
kǒng lì
kǒng kǒu
kǒng fù
kǒng xiū
kǒng zhāng
kǒng zhōu
kǒng shū
kǒng dào
kǒng yuē
kǒng xué
kǒng zhào
kǒng hào
kǒng zāng
kǒng shì
kǒng jí
kǒng xì
kǒng láo
kǒng hú
kǒng miào
kǒng qiáo
kǒng jí
kǒng míng
kǒng zhāo
kǒng xiōng
kǒng mù
kǒng jiù
kǒng xià
kǒng yàn
kǒng yǎn
kǒng jī
kǒng duō
kǒng zēng
kǒng zhí
kǒng wǔ
kǒng shèng
kǒng yáng
kǒng dǐng
kǒng xuān
kǒng xíng
kǒng jiē
kǒng shí
kǒng guī
kǒng mò
kǒng zhāng
kǒng jí
kǒng jiē
kǒng yè
kǒng yáo
kǒng yàn
kǒng jiā
kǒng lín
kǒng yán
jīn yàn
guǎng yàn
chú yàn
fù yàn
pú yàn
chān yàn
kuǎn yàn
yù yàn
yōu yàn
liáng yàn
shì yàn
sān yàn
shè yàn
yǐn yàn
kǒng yàn
xiǎng yàn
zǐ yàn
yīng yàn
jīng yàn
gāo yàn
hàn yàn
fáng yàn
yí yàn
xuán yàn
qǐ yàn
jiǔ yàn
rǔ yàn
chāi yàn
yǔ yàn
cǎi yàn
běi yàn
lǐ yàn
péng yàn
huāng yàn
máo yàn
guān yàn
mì yàn
hè yàn
xiāo yàn
bīn yàn
qǐn yàn
hān yàn
chūn yàn
zǔ yàn
zé yàn
cháo yàn
shí yàn
wén yàn
huān yàn
cì yàn
láo yàn
hú yàn
lǚ yàn
liù yàn
dài yàn
zhé yàn
shāng yàn
nán yàn
yù yàn
shè yàn
ān yàn
jiā yàn
fēi yàn
xīn yàn
xián yàn
mù yàn
táng yàn
kǎi yàn
yuè yàn
hòu yàn
hǎi yàn
chóu yàn
ní yàn
xiǎng yàn
qì yàn
hóng yàn
⒈ 十分安乐、闲适。
引《诗·小雅·蓼萧》:“既见君子,孔燕岂弟。”
郑玄笺:“孔,甚;燕,安也。”
宋沉括《扬州九曲池新亭记》:“诸臣友朋,孔燕俟俟。”
孔kǒng(1)(名)洞;窟窿;眼儿:鼻~|毛~|这座石桥有七个~。(2)〈方〉量词;用于窑洞:一~土窑。(3)(Kǒnɡ)姓。
燕读音:yàn,yān[ yàn ]1. 鸟类的一科,候鸟,常在人家屋内或屋檐下用泥做巢居住,捕食昆虫,对农作物有益:燕尔(形容新婚夫妇亲睦和美的样子)。燕好(常用以指男女相爱)。燕侣。燕雀处(chǔ)堂(喻居安而不知远虑,临祸却不能自知)。
2. 轻慢:“燕朋逆其师”。
3. 古同“宴”,安闲,安乐。
4. 古同“宴”,宴饮。