chāi què
chāi qún
chāi huán
chāi guó
chāi duǒ
chāi pèi
chāi yú
chāi luán
chāi gǔ
chāi zǐ
chāi duǒ
chāi zé
chāi huán
chāi chuàn
chāi niè
chāi yàn
chāi ěr
chāi fú
chāi shū
chāi liáng
chāi jīng
chāi dé
chāi tóu
chāi róng
chāi fèn
shì yàn
shè yàn
yuè yàn
zǐ yàn
mù yàn
xiǎng yàn
wén yàn
liù yàn
ān yàn
nán yàn
yīng yàn
guǎng yàn
kǎi yàn
yǔ yàn
qì yàn
ní yàn
yù yàn
xīn yàn
huāng yàn
chú yàn
xián yàn
hān yàn
dài yàn
mì yàn
yù yàn
kǒng yàn
jiā yàn
gāo yàn
pú yàn
rǔ yàn
kuǎn yàn
hóng yàn
péng yàn
hǎi yàn
yǐn yàn
máo yàn
chūn yàn
cì yàn
chóu yàn
cǎi yàn
zhé yàn
guān yàn
huān yàn
chāi yàn
shí yàn
yí yàn
fáng yàn
jīng yàn
cháo yàn
láo yàn
yōu yàn
hè yàn
chān yàn
fēi yàn
hàn yàn
běi yàn
liáng yàn
shāng yàn
qǐ yàn
bīn yàn
xuán yàn
lǚ yàn
shè yàn
jiǔ yàn
jīn yàn
xiāo yàn
táng yàn
hú yàn
fù yàn
xiǎng yàn
zé yàn
zǔ yàn
qǐn yàn
hòu yàn
sān yàn
lǐ yàn
⒈ 钗上之燕状镶饰物。传说佩之吉祥。
引语本《太平御览》卷七一八引《洞冥记》:“元鼎元年,起招灵阁。有神女留一玉釵与帝,帝以赐赵婕妤。至昭帝元凤中,宫人犹见此釵,共谋欲碎之。明旦视之匣,唯见白鷰直升天,故宫人作玉釵,因改名玉鷰釵,言其吉祥。”
宋范成大《题汤致远运使所藏隆师四图·倦绣》诗:“困来如醉復如愁,不管低鬟釵燕溜。”
清赵执信《绝句》之八:“緑云撩绕惹生衣,釵燕参差拂镜飞。”
钗chāi(名)妇女别在发髻上的一种首饰;由两股簪子合成。
燕读音:yàn,yān[ yàn ]1. 鸟类的一科,候鸟,常在人家屋内或屋檐下用泥做巢居住,捕食昆虫,对农作物有益:燕尔(形容新婚夫妇亲睦和美的样子)。燕好(常用以指男女相爱)。燕侣。燕雀处(chǔ)堂(喻居安而不知远虑,临祸却不能自知)。
2. 轻慢:“燕朋逆其师”。
3. 古同“宴”,安闲,安乐。
4. 古同“宴”,宴饮。