hàn tǔ
hàn bài
hàn yí
hàn jiǎn
hàn fāng
hàn bēi
hàn huǒ
hàn nǚ
hàn jīn
hàn zhǔ
hàn bì
hàn hòu
hàn ēn
hàn xué
hàn zhōng
hàn là
hàn rén
hàn pú
hàn yàn
hàn diào
hàn tíng
hàn zi
hàn yǔ
hàn gāo
hàn shì
hàn cè
hàn diāo
hàn guān
hàn jí
hàn zǔ
hàn lǔ
hàn fèn
hàn zhèn
hàn zì
hàn cōng
hàn shuǐ
hàn zhuàn
hàn guān
hàn yìn
hàn guó
hàn zuò
hàn zhǔ
hàn dú
hàn yǒng
hàn hào
hàn shū
hàn jī
hàn qū
hàn jué
hàn zhì
hàn shì
hàn dì
hàn lú
hàn yuè
hàn mín
hàn wǔ
hàn sī
hàn dì
hàn yīn
hàn jiāng
hàn jù
hàn wáng
hàn diǎn
hàn jī
hàn zhàng
hàn fù
hàn jiā
hàn gāo
hàn shì
hàn jiāng
hàn yuán
hàn yì
hàn gāng
hàn yīn
hàn jìng
hàn gāo
hàn xìng
hàn zhù
hàn èr
hàn lì
hàn ér
hàn xù
hàn líng
hàn huà
hàn dū
hàn dǐng
hàn jié
hàn kè
hàn má
hàn áo
hàn yí
hàn biǎo
hàn jīng
hàn lǚ
hàn sài
hàn wén
hàn lǐ
hàn shèng
hàn fù
hàn zú
hàn shǐ
hàn jiàn
hàn gé
hàn tǒng
hàn fēng
hàn zhì
hàn kǒu
hàn lǜ
hàn áo
hàn quē
hàn miáo
hàn pǔ
hàn jūn
hàn zhì
hàn pèi
hàn chén
hàn guāng
hàn gōng
hàn jiāo
hàn dào
hàn fǎ
hàn huáng
hàn sēng
hàn zhú
hàn jiǎn
lǚ yàn
huān yàn
cǎi yàn
huāng yàn
liù yàn
chóu yàn
rǔ yàn
zǔ yàn
shí yàn
shì yàn
yí yàn
guǎng yàn
hòu yàn
chūn yàn
shè yàn
yōu yàn
chú yàn
hè yàn
xiāo yàn
yǐn yàn
liáng yàn
zé yàn
hú yàn
cì yàn
jiā yàn
yǔ yàn
pú yàn
fáng yàn
qǐ yàn
máo yàn
zhé yàn
sān yàn
nán yàn
xuán yàn
qǐn yàn
xīn yàn
fù yàn
jīng yàn
dài yàn
kuǎn yàn
yuè yàn
ní yàn
yīng yàn
yù yàn
xiǎng yàn
xiǎng yàn
ān yàn
jiǔ yàn
táng yàn
láo yàn
jīn yàn
zǐ yàn
chāi yàn
yù yàn
chān yàn
hàn yàn
wén yàn
lǐ yàn
mù yàn
hóng yàn
bīn yàn
kǒng yàn
xián yàn
cháo yàn
běi yàn
gāo yàn
kǎi yàn
shāng yàn
hān yàn
mì yàn
fēi yàn
péng yàn
hǎi yàn
guān yàn
shè yàn
qì yàn
⒈ 燕的一种。
引唐李贺《恼公》诗:“弄珠惊汉燕,烧蜜引胡蜂。”
叶葱奇注引《尔雅翼》:“越燕小而多声,頷下紫,巢於门楣上,谓之紫燕,亦谓之汉燕。”
唐段成式《酉阳杂俎续集·贬误》:“世説蓐泥为窠,声多稍小者谓之汉燕。”
⒉ 指汉成帝后赵飞燕。
引《剪灯馀话·秋夕访琵琶亭记》:“唐环不见新留机, 汉燕犹餘旧守宫。”
汉hàn(1)(名)朝代;公元前206…公元220年;刘邦所建。参看〔西汉〕、〔东汉〕。(2)(名)后汉。(3)(名)元末农民起义领袖陈友谅所建的政权(1360…1363)。(4)(名)汉族:~人|~语。(5)(名)男子:老~|好~|英雄~|彪形大~。(6)(名)指银河:银~。
燕读音:yàn,yān[ yàn ]1. 鸟类的一科,候鸟,常在人家屋内或屋檐下用泥做巢居住,捕食昆虫,对农作物有益:燕尔(形容新婚夫妇亲睦和美的样子)。燕好(常用以指男女相爱)。燕侣。燕雀处(chǔ)堂(喻居安而不知远虑,临祸却不能自知)。
2. 轻慢:“燕朋逆其师”。
3. 古同“宴”,安闲,安乐。
4. 古同“宴”,宴饮。