shēng yàn
shēng qiáng
shēng sè
shēng yǐn
shēng sòu
shēng diào
shēng shī
shēng shī
shēng yì
shēng huá
shēng yóu
shēng jì
shēng nuò
shēng yuè
shēng jí
shēng jià
shēng yù
shēng jì
shēng yuán
shēng xiǎng
shēng yīn
shēng róng
shēng dié
shēng bō
shēng qū
shēng jì
shēng sù
shēng bǐ
shēng yún
shēng pín
shēng yù
shēng huà
shēng kòng
shēng mǔ
shēng gǔ
shēng hū
shēng zhù
shēng ǒu
shēng wén
shēng qíng
shēng liè
shēng liàng
shēng xiāng
shēng chén
shēng bù
shēng lèi
shēng shù
shēng làng
shēng xī
shēng jiāo
shēng jì
shēng nà
shēng yǐng
shēng liè
shēng cí
shēng dài
shēng míng
shēng hāi
shēng zǐ
shēng néng
shēng wèi
shēng zhāng
shēng lǜ
shēng míng
shēng chǎng
shēng tǎo
shēng zǔ
shēng yīng
shēng líng
shēng qì
shēng yā
shēng ér
shēng wàng
shēng lì
shēng de
shēng niǔ
shēng wēi
shēng shē
shēng bīng
shēng yùn
shēng jié
shēng rě
shēng biàn
shēng pǔ
shēng jì
shēng qiāng
shēng yáng
shēng nà
shēng sǎng
shēng dù
shēng yán
shēng chā
shēng cái
shēng yuān
shēng chuán
shēng sī
shēng kài
shēng páng
shēng kǒu
shēng cǎi
shēng jiā
shēng luè
shēng shì
shēng fāng
shēng wèn
shēng xùn
shēng gē
shēng mào
xiān jì
kǒu jì
shēng jì
guó jì
yīn jì
cái jì
jiàn jì
gù jì
xiào jì
báo jì
qí jì
yù jì
dēng jì
zòu jì
jìn jì
nǚ jì
chěng jì
bǎi jì
gē jì
shén jì
shǒu jì
gōng jì
qǔ jì
cái jì
yóu jì
mò jì
chāng jì
zuò jì
jué jì
fāng jì
zá jì
shéng jì
jiā jì
chěng jì
⒈ 亦作“声妓”。旧时宫廷及贵族家中的歌姬舞女。
引晋袁宏《后汉纪·顺帝纪上》:“融外戚家,虽好儒术,而服饰甚丽。坐絳纱帐,侍婢数十,声妓不乏於前。”
《后汉书·皇后纪下·陈夫人》:“陈夫人者,家本魏郡,少以声伎入孝王宫,得幸,生质帝。”
《新唐书·高宗三女传》:“天下珍滋譎怪充于家,供帐声伎,与天子等。”
宋苏轼《韩魏公醉白堂记》:“府有餘帛,廩有餘粟,而家有声妓之奉。”
清孔尚任《桃花扇·听稗》:“兄还不知阮鬍子漏网餘生,不肯退藏,还在这里蓄养声伎,结纳朝绅。”
⒉ 亦作“声技”。指歌舞等技艺。
引《南史·张欣泰传》:“欣泰负弩射雉,恣情闲放,声伎杂艺,颇多开解。”
宋苏轼《赐文武百寮太师文彦博已下上第四表请举乐不允批答》:“吾之本性,以清净寂寞为乐,虽在平日,无游观声技之念。”
《金史·赵兴详传》:“近臣献琵琶, 世宗却之,谓兴详曰:朕忧劳天下,未尝以声伎为心。”
声shēng(1)(名)(~儿)声音:雨~。(2)(量)表示声音发出的次数:喊了两~。(3)(动)发出声音;宣布;陈述:~东击西。(4)(名)名声:~誉|~望。(5)(名)声母:双~叠韵。(6)(名)字调:平~|四~。
伎读音:jì,qí[ jì ]1. 技巧,才能:伎痒(人擅长某种技艺,一遇机会,急欲表现,好像皮肤发痒不能自忍,亦作“技痒”)。伎俩(liāng )。
2. 古代称以歌舞为业的女子。