shéng dū
shéng fǎ
shéng lǎn
shéng suǒ
shéng àn
shéng dù
shéng zǔ
shéng dàn
shéng luò
shéng zhí
shéng fú
shéng xuē
shéng lǚ
shéng lè
shéng jù
shéng xì
shéng cái
shéng kòng
shéng shū
shéng zhì
shéng guī
shéng fèi
shéng jǔ
shéng zhú
shéng qū
shéng qiān
shéng hé
shéng wéi
shéng shù
shéng wǔ
shéng xíng
shéng jì
shéng mò
shéng jié
shéng qiáo
shéng qì
shéng jiǎn
shéng biǎo
shéng jù
shéng chá
shéng chǐ
shéng hé
shéng yīng
shéng kòng
shéng jì
shéng jì
shéng zhǔn
shéng chuáng
shéng bǎn
shéng dì
shéng mù
shéng fā
shéng àn
shéng fēi
shéng rǎn
shéng jǔ
shéng shéng
shéng jǔ
shéng zuò
shéng liàng
shéng wǎng
shéng jì
shéng jiū
shéng xià
zuò jì
zá jì
fāng jì
chěng jì
chěng jì
báo jì
shén jì
kǒu jì
yù jì
gù jì
jué jì
dēng jì
shéng jì
shēng jì
jiàn jì
jiā jì
mò jì
cái jì
gē jì
shǒu jì
bǎi jì
jìn jì
gōng jì
yóu jì
guó jì
nǚ jì
qǔ jì
yīn jì
zòu jì
qí jì
xiào jì
chāng jì
cái jì
xiān jì
⒈ 亦作“绳技”。亦作“绳妓”。
⒉ 杂技之一种。俗称走索。
引《新唐书·回鹘传下·黠戛斯》:“戏有弄驼、师子、马伎、绳伎。”
唐封演《封氏闻见记·绳妓》:“玄宗开元二十四年八月五日,御楼设绳妓。妓者先引长绳两端属地,埋鹿卢以繫之,鹿卢内数丈立柱以起,绳之直如絃,然后妓女以绳端躡足而上,往来倏忽之间,望之如仙,有中路相遇侧身而过者,有著屐而行之,从容俯仰者……曾无蹉跌,皆应严鼓之节,真奇观也。”
⒊ 指绳技艺人。
引《明史·流贼传·李自成》:“会绳伎红娘子反,掳信,强委身焉。”
清吴炽昌《客窗闲话·难女》:“昔闻献县来一绳技,有姿色。”
一种杂技。由草原上牧人的套马技术和民间的跳绳游戏综合发展而成。
绳shéng(1)(名)(~子、~儿)用两股以上的棉、麻等纤维或稻草等拧成的条状物:麻~|线~。(2)〈书〉(动)纠正;约束;制裁:~之以纪律。(3)〈书〉(动)继续。(4)(名)姓。
伎读音:jì,qí[ jì ]1. 技巧,才能:伎痒(人擅长某种技艺,一遇机会,急欲表现,好像皮肤发痒不能自忍,亦作“技痒”)。伎俩(liāng )。
2. 古代称以歌舞为业的女子。