yǐng chàng
yǐng quē
yǐng chéng
yǐng kè
yǐng yuán
yǐng fǔ
yǐng shū
yǐng zhì
yǐng rén
yǐng zhèng
yǐng diào
yǐng zhōng
yǐng lù
yǐng rèn
yǐng cái
yǐng cí
yǐng jīn
yǐng zhuó
yǐng dū
yǐng gōng
yǐng zhèng
yǐng shí
yǐng mén
yǐng qǔ
yǐng gē
yǐng xuě
yǐng xuē
yǐng shēng
yǐng jiàng
bǐ jiàng
yíng jiàng
pí jiang
shǐ jiàng
guǐ jiàng
dà jiàng
chǔ jiàng
zǐ jiàng
yì jiàng
qī jiang
zhú jiàng
chuàng jiàng
fū jiàng
tóng jiang
dōu jiàng
chóng jiàng
zhèng jiàng
xuán jiàng
miè jiàng
suǒ jiàng
rén jiàng
jù jiàng
dīng jiàng
xīn jiàng
cí jiàng
xuē jiàng
zhé jiàng
jī jiàng
yǐng jiàng
zǐ jiàng
róng jiàng
xī jiang
huà jiàng
mén jiàng
huā jiàng
wǎ jiang
qiǎo jiàng
tiān jiàng
xuàn jiàng
bān jiàng
bèi jiàng
tǒng jiàng
yín jiàng
huà jiàng
jūn jiàng
tiě jiàng
jiǎng jiàng
gōng jiàng
dài jiàng
yī jiàng
tà jiàng
jiě jiàng
shì jiàng
jǐn jiàng
nǚ jiàng
jīn jiàng
bīng jiàng
méi jiàng
liáng jiàng
zhēn jiàng
shàn jiàng
chèng jiàng
wū jiàng
jiàng jiàng
xié jiang
chuài jiàng
yì jiàng
dàng jiàng
jiǎ jiàng
zhuān jiàng
fān jiàng
líng jiàng
biǎo jiàng
fǎ jiàng
míng jiàng
wén jiàng
bān jiàng
zōng jiàng
yuán jiàng
zōng jiàng
shí jiang
shī jiàng
bēi jiàng
chē jiàng
yuān jiàng
jiāng jiàng
chuán jiàng
gōng jiàng
mù jiàng
lún jiàng
fān jiàng
táo jiàng
shī jiàng
shān jiàng
jù jiàng
zǎi jiàng
⒈ 楚郢中的巧匠,名石。《庄子·徐无鬼》:“郢人堊漫其鼻端,若蝇翼,使匠石斲之。
引匠石运斤成风,听而斲之,尽堊而鼻不伤, 郢人立不失容。”
后以“郢匠”喻指文学巨匠。 唐骆宾王《夏日游德州赠高四》诗:“成风郢匠斫,流水伯牙弦。”
宋秦观《别贾耘老》诗:“欲託毫素通殷勤, 郢匠旁瞩难挥斤。”
况周颐《蕙风词话》卷三:“姚牧庵文章郢匠,餘事填词。”
⒉ 喻指衡文取士的考官或砥砺切磋的师友。
引唐皇甫冉《上礼部杨侍郎》诗:“郢匠抡材日,辕轮必尽呈。”
《文苑英华》卷九八一引唐顾况《祭李员外文》:“生人不幸,天丧斯文。斯文既丧,呜呼郢匠。”
唐罗隐《投所思》诗:“雕琢只应劳郢匠,膏肓终恐误秦医。”
古代楚国郢都的巧匠。相传他能将人鼻端如蝇翼般的白粉用斧头削去,而丝毫不损伤鼻子。典出《庄子.徐无鬼》。后借指文章老手或技艺熟练者。
郢yǐng(名)郢都;楚国的都城;故址在今湖北省江陵西北。
匠读音:jiàng1.工匠:铁~。铜~。木~。瓦~。石~。能工巧~。
2.指在某方面很有造诣的人:宗~。文学巨~。