zōng shì
zōng mén
zōng shú
zōng méng
zōng shàng
zōng zhī
zōng fǎ
zōng cháng
zōng lèi
zōng mǔ
zōng qī
zōng líng
zōng jī
zōng sūn
zōng yīn
zōng jiào
zōng shì
zōng yīn
zōng lǐ
zōng zhàng
zōng běn
zōng cóng
zōng yuán
zōng huáng
zōng xiàng
zōng shè
zōng xué
zōng niè
zōng qì
zōng shī
zōng guī
zōng shī
zōng shí
zōng lǚ
zōng bīng
zōng zhǐ
zōng juàn
zōng zhù
zōng guān
zōng chéng
zōng zhǔ
zōng miào
zōng zǔ
zōng tiāo
zōng dì
zōng guàn
zōng yí
zōng bó
zōng fù
zōng nǚ
zōng pài
zōng huì
zōng zhǐ
zōng lù
zōng jiàng
zōng rén
zōng yà
zōng zhí
zōng gǔn
zōng sì
zōng zhèng
zōng shèng
zōng jí
zōng lǎo
zōng zú
zōng jìng
zōng fān
zōng gàn
zōng qīng
zōng háo
zōng pǔ
zōng shì
zōng zhèng
zōng jiā
zōng guó
zōng jì
zōng cí
yín jiàng
shān jiàng
jiǎng jiàng
méi jiàng
liáng jiàng
shì jiàng
chuài jiàng
jiǎ jiàng
fǎ jiàng
jiāng jiàng
chuàng jiàng
rén jiàng
xuē jiàng
fān jiàng
zǐ jiàng
cí jiàng
shī jiàng
biǎo jiàng
qiǎo jiàng
wū jiàng
bān jiàng
shàn jiàng
míng jiàng
bèi jiàng
mù jiàng
chuán jiàng
jù jiàng
mén jiàng
gōng jiàng
róng jiàng
tà jiàng
yì jiàng
zhuān jiàng
zhèng jiàng
yì jiàng
xuàn jiàng
zōng jiàng
dàng jiàng
tiān jiàng
jīn jiàng
lún jiàng
huà jiàng
chǔ jiàng
qī jiang
tóng jiang
zǎi jiàng
suǒ jiàng
shí jiang
tǒng jiàng
fān jiàng
chē jiàng
huā jiàng
wén jiàng
bīng jiàng
zhé jiàng
jī jiàng
yuán jiàng
shī jiàng
jūn jiàng
yǐng jiàng
jiàng jiàng
tiě jiàng
dà jiàng
xié jiang
bēi jiàng
huà jiàng
xīn jiàng
zōng jiàng
zǐ jiàng
dīng jiàng
bān jiàng
pí jiang
wǎ jiang
líng jiàng
gōng jiàng
fū jiàng
zhú jiàng
guǐ jiàng
dōu jiàng
xī jiang
xuán jiàng
jù jiàng
táo jiàng
yī jiàng
yíng jiàng
shǐ jiàng
jiě jiàng
yuān jiàng
jǐn jiàng
dài jiàng
nǚ jiàng
miè jiàng
bǐ jiàng
zhēn jiàng
chèng jiàng
chóng jiàng
宗匠zōngjiàng
(1) 造诣高深、成果卓著、为众人所宗仰的巨匠
例二指禅宗匠的传人例画[.好工具]界宗匠英great master in academic or artistic works⒈ 技艺高超的工匠。常比喻在政治上或学问上有重大成就,众所推崇之人。
引晋袁宏《三国名臣序赞》:“夫百姓不能自治,故立君以治之;明君不能独治,则为臣以佐之。然则三五迭隆,歷世承基,揖让之与干戈,文德之与武功,莫不宗匠陶钧,而羣才缉熙。”
《隋书·儒林传·包恺》:“于时《汉书》学者,以萧包二人为宗匠。”
唐杜甫《八哀诗·故祕书少监武功苏公源明》:“射君东堂策,宗匠集精选。制可题未乾,乙科已大阐。”
宋张戒《岁寒堂诗话》卷上:“韦苏州诗,韵高而气清; 王右丞诗,格老而味长。虽皆五言之宗匠,然互有得失。”
清沉复《浮生六记·闺房记乐》:“唐以诗取士,而诗之宗匠必推李杜。”
技艺超群,为人所推崇的大匠。比喻能陶冶群才,为众望所归的人。
宗zōng(1)(名)祖宗:列祖列~。(2)(名)家族;同一家族:~庙|~室|~弟|~兄|~族。(3)(名)宗派;派别:正~|~派主义。(4)(名)宗旨:开~明义|万变不离其~。(5)(动)在学术或文艺上效法:他的唱工~的是梅派。(6)(名)为众人所师法的人物:文~。(7)(量)一~心事|一~大案。(8)姓。
匠读音:jiàng1.工匠:铁~。铜~。木~。瓦~。石~。能工巧~。
2.指在某方面很有造诣的人:宗~。文学巨~。