zǎi zhǔ
zǎi lǚ
zǎi rén
zǎi fū
zǎi sāng
zǎi shǒu
zǎi mù
zǎi zhù
zǎi shì
zǎi shè
zǎi jiàng
zǎi zhèng
zǎi zhí
zǎi fǔ
zǎi gōng
zǎi zǒng
zǎi fǔ
zǎi héng
zǎi pǐ
zǎi xiàng
zǎi guān
zǎi gē
zǎi shì
zǎi lǐ
zǎi lù
zǎi ròu
zǎi dòng
zǎi jūn
zǎi chén
zǎi fǔ
zǎi sī
zǎi lù
zǎi yǐn
zǎi bǐng
zǎi bì
zǎi shǔ
zǎi mù
tǒng jiàng
yì jiàng
biǎo jiàng
jīn jiàng
rén jiàng
dīng jiàng
xuē jiàng
xuán jiàng
jiǎ jiàng
fān jiàng
róng jiàng
yì jiàng
xīn jiàng
gōng jiàng
bīng jiàng
bēi jiàng
chuài jiàng
chuán jiàng
pí jiang
yuān jiàng
bèi jiàng
cí jiàng
huà jiàng
shān jiàng
chuàng jiàng
tà jiàng
jiàng jiàng
chē jiàng
nǚ jiàng
xuàn jiàng
yī jiàng
zǐ jiàng
mù jiàng
zǐ jiàng
zhèng jiàng
zǎi jiàng
méi jiàng
jù jiàng
shī jiàng
guǐ jiàng
jūn jiàng
zhé jiàng
táo jiàng
shǐ jiàng
jiě jiàng
zōng jiàng
lún jiàng
tiě jiàng
bān jiàng
miè jiàng
shí jiang
wǎ jiang
fū jiàng
dài jiàng
yíng jiàng
fǎ jiàng
jiǎng jiàng
chóng jiàng
shàn jiàng
jiāng jiàng
tóng jiang
wén jiàng
qī jiang
yǐng jiàng
suǒ jiàng
líng jiàng
zhēn jiàng
jù jiàng
zhú jiàng
huā jiàng
jǐn jiàng
dōu jiàng
shī jiàng
gōng jiàng
chèng jiàng
huà jiàng
fān jiàng
qiǎo jiàng
xī jiang
míng jiàng
tiān jiàng
wū jiàng
dà jiàng
shì jiàng
jī jiàng
liáng jiàng
yuán jiàng
bān jiàng
chǔ jiàng
xié jiang
zōng jiàng
zhuān jiàng
dàng jiàng
mén jiàng
yín jiàng
bǐ jiàng
⒈ 主宰;掌治。
引《淮南子·要略》:“睹凡得要,以通九野,径十门,外天地,捭山川,其於逍遥一世之间,宰匠万物之形,亦优游矣。”
唐王勃《梓州通泉县惠普寺碑》:“况乎神威自在,方传宰匠之功。”
⒉ 指掌握治国大权的人。
引《三国志·蜀志·马良传》“良死时年三十六, 謖年三十九” 裴松之注引晋习凿齿曰:“﹝诸葛亮﹞为天下宰匠,欲大收物之力,而不量才节任,随器付业。”
南朝陈徐陵《代梁贞阳侯与北齐荀昂兄弟书》:“若使江东宰匠具领齐恩,时命封疆,远相迎接。”
宰zǎi(1)(动)主管;主持。(2)(名)古代官名。宰zǎi(动)杀(牲畜、家畜等)。
匠读音:jiàng1.工匠:铁~。铜~。木~。瓦~。石~。能工巧~。
2.指在某方面很有造诣的人:宗~。文学巨~。