shī shuō
shī dì
shī yú
shī jiě
shī pó
shī qī
shī lǜ
shī gōng
shī shì
shī bó
shī mén
shī zōng
shī mó
shī kuàng
shī jǔ
shī shù
shī kǎi
shī gū
shī niáng
shī lǎo
shī fǔ
shī mó
shī xué
shī shēng
shī gōng
shī yí
shī xiōng
shī shì
shī zhàng
shī yǐn
shī zūn
shī diàn
shī tú
shī dé
shī fàn
shī zǐ
shī yuán
shī rén
shī fēng
shī bǐ
shī dào
shī fu
shī gàn
shī xùn
shī fu
shī lǚ
shī gǔ
shī yé
shī chuán
shī chéng
shī jì
shī láng
shī jiàng
shī shī
shī tǎ
shī yǔ
shī zhòng
shī mǔ
shī mǔ
shī bǎo
shī lì
shī jiāo
shī zǔ
shī qí
shī yǎng
shī chuán
shī jūn
shī tài
shī biǎo
shī rú
shī bó
shī xiàng
shī xīn
shī fǎ
shī yǒu
shī wáng
shī bīng
shī shuài
shī zhǎng
shī dài
jī jiàng
zhèng jiàng
tóng jiang
dài jiàng
xī jiang
chǔ jiàng
lún jiàng
líng jiàng
mù jiàng
mén jiàng
jiàng jiàng
tiān jiàng
méi jiàng
yì jiàng
xuē jiàng
xié jiang
dà jiàng
bīng jiàng
shī jiàng
qiǎo jiàng
jūn jiàng
nǚ jiàng
shì jiàng
wū jiàng
biǎo jiàng
guǐ jiàng
shǐ jiàng
tǒng jiàng
pí jiang
qī jiang
shān jiàng
chèng jiàng
jù jiàng
dīng jiàng
xuán jiàng
jiǎ jiàng
táo jiàng
bēi jiàng
róng jiàng
zōng jiàng
zhú jiàng
zhēn jiàng
suǒ jiàng
yuān jiàng
miè jiàng
chē jiàng
zōng jiàng
míng jiàng
chuán jiàng
zǐ jiàng
bǐ jiàng
tà jiàng
gōng jiàng
fǎ jiàng
tiě jiàng
jiě jiàng
wén jiàng
gōng jiàng
yī jiàng
fān jiàng
zhé jiàng
zǎi jiàng
chuàng jiàng
shī jiàng
fū jiàng
huā jiàng
jiǎng jiàng
bān jiàng
zhuān jiàng
rén jiàng
zǐ jiàng
xīn jiàng
dàng jiàng
jù jiàng
yì jiàng
bèi jiàng
jiāng jiàng
cí jiàng
huà jiàng
xuàn jiàng
shàn jiàng
jǐn jiàng
huà jiàng
yǐng jiàng
yíng jiàng
chuài jiàng
jīn jiàng
fān jiàng
liáng jiàng
yín jiàng
shí jiang
chóng jiàng
yuán jiàng
wǎ jiang
dōu jiàng
bān jiàng
⒈ 宗师、大匠,可以为人取法者。
引北齐颜之推《颜氏家训·文章》:“邢子才、魏收,俱有重名,时俗準的,以为师匠。”
南朝梁王筠《与云僧正书》:“一代师匠,四海推崇。”
⒉ 效法。
引唐赵璘《因话录》卷三:“元和中,后进师匠韩公,文体大变。”
明王世贞《艺苑卮言》卷一:“大抵诗以专诣为境,以饶美为材,师匠宜高,捃拾为博。”
⒊ 指老师的教导。
引晋范宁《<春秋穀梁传>序》:“释《穀梁传》者虽近十家,皆肤浅末学,不经师匠,辞理典据,既无可观。”
《魏书·释老志》:“后有沙门常山卫道安性敏,日诵经万餘言,研求幽旨。慨无师匠,独坐静室十二年,覃思构精,神悟妙賾,以前出经,多有舛驳,乃正其乖谬。”
1. 教人的人:老师。导师。师傅。师生。师徒。师德。良师益友。好(
)为人师。2. 擅长某种技术的人:工程师。医师。技师。
3. 效法:师法古人。
4. 榜样:师范。
5. 指由师徒或师生关系产生的:师母。师兄。师弟。师妹。
6. 对和尚或道士的尊称:法师。禅师。
7. 军队:会师。出师。
8. 军队的编制单位,团或旅的上一级:师长。师座。
9. 一国的首都:京师。
10. 姓。
匠读音:jiàng1.工匠:铁~。铜~。木~。瓦~。石~。能工巧~。
2.指在某方面很有造诣的人:宗~。文学巨~。