tā rì
tā rén
tā shì
tā fāng
tā niáng
tā shān
tā cháng
tā shā
tā tú
tā shí
tā shì
tā mèn
tā xīn
tā liǎ
tā men
tā gù
tā duān
tā qí
tā měi
tā nóng
tā mā
tā chǔ
tā dà
tā zhì
tā chū
tā shēng
tā jiā
tā xiāng
tā diē
tā shuí
tā lǜ
tōng cháng
jī cháng
gē cháng
dù cháng
jī cháng
shí cháng
fèi cháng
dà cháng
shí cháng
rè cháng
xiāng cháng
bié cháng
tòng cháng
qiān cháng
qiāng cháng
sōu cháng
chóu cháng
jǐn cháng
huáng cháng
jiāo cháng
tā cháng
xiǎo cháng
qián cháng
bì cháng
jī cháng
chōu cháng
yáng cháng
gāng cháng
hú cháng
tā cháng
guǎng cháng
cùn cháng
guī cháng
tuō cháng
kōng cháng
guàn cháng
jī cháng
jiǔ cháng
chēng cháng
fǔ cháng
zhōng cháng
kū cháng
kū cháng
mèng cháng
xiù cháng
juān cháng
xǐ cháng
é cháng
huí cháng
lǚ cháng
xiāo cháng
yǔ cháng
bēi cháng
zhōng cháng
lǐ cháng
lǐ cháng
chēng cháng
tóng cháng
fán cháng
shī cháng
gāng cháng
jī cháng
máng cháng
cài cháng
róu cháng
ǒu cháng
féi cháng
tàn cháng
fù cháng
fěn cháng
làn cháng
shèn cháng
sāo cháng
jiāo cháng
lì cháng
chōng cháng
mù cháng
féi cháng
jū cháng
qíng cháng
pán cháng
gān cháng
yú cháng
jié cháng
sī cháng
bān cháng
là cháng
duàn cháng
xīn cháng
lěng cháng
zhí cháng
wū cháng
lí cháng
wú cháng
xiá cháng
jué cháng
kuān cháng
⒈ 异心;恶意。
引《史记·万石张叔列传》:“﹝卫綰﹞有功,常让他将。上以为廉,忠实无他肠,乃拜綰为河间王太傅。”
唐李肇《唐国史补》卷上:“安禄山恩宠寖深,上前应对,杂以谐謔,而贵妃常在坐……虽林甫养有之,而国忠激怒之,然其他肠有所自也。”
清戴名世《先大人诗序》:“先君为人醇厚忠谨,无他肠,顾内自忧思刻苦,竟以终其身。”
他tā(1)(代)称自己和对方以外的某个人。一般用于男性。(2)(代)虚拟(用在动词和数量词之间):睡~一觉|唱~一曲。(3)(代)指别一方面或其他地方:早已~去|留作~用。(4)(代)本义:别的;其它的:别的;其它的
肠读音:cháng肠cháng(~子)消化器官的一部分;开头像管子;上端连胃;下端通肛门。起消化和吸收作用。也叫肠管。