chún tù
chún xuán
chún què
chún wěi
chún shào
chún fú
chún jié
chún kòu
chún yàn
chún qí
chún xíng
chún hè
chún huǒ
chún yī
chún jū
chún rú
chún wěi
chún bēn
chún lóng
chún niǎo
chún jū
chún là
chún yě
chún shǒu
chún diàn
chún jiāo
chún bēn
chún xīng
chún yàn
shī diàn
wài diàn
bì diàn
yǔ diàn
jìn diàn
chǎng diàn
yī diàn
jǐng diàn
luó diàn
qū diàn
cǎo diàn
mào diàn
píng diàn
jiāng diàn
zhōng diàn
fēng diàn
lín diàn
huāng diàn
hǎi diàn
jī diàn
liǔ diàn
lín diàn
dū diàn
qīng diàn
zhōng diàn
yǔ diàn
qiū diàn
yàn diàn
bāng diàn
jiāo diàn
miǎn diàn
fāng diàn
xiá diàn
shuài diàn
nán diàn
huái diàn
qí diàn
qìng diàn
hòu diàn
dà diàn
yě diàn
bó diàn
luó diàn
chún diàn
huá diàn
shān diàn
huán diàn
jīng diàn
chūn diàn
chǔ diàn
⒈ 指秦地。参见“鶉首”。
引唐苗神客《乙连孤府君碑》:“於时虽地开金策,翦鶉甸而斯安。”
鹑chún(名)〔鹌鹑〕鸟;头小;尾巴短;羽毛赤褐色;不善飞。
甸读音:diàn,tián,shèng[ diàn ]1. 古代指郊外的地方。
2. 田野的出产物:“纳货贝于君,则曰纳甸于有司”。
3. 治理。