bāng dǎng
bāng tǒng
bāng yàn
bāng shì
bāng xiāng
bāng pǔ
bāng biǎo
bāng hòu
bāng qì
bāng xiàn
bāng zhé
bāng sì
bāng jié
bāng què
bāng dào
bāng zǔ
bāng péng
bāng yù
bāng mén
bāng jiā
bāng jiào
bāng guàn
bāng zhì
bāng kè
bāng ruì
bāng qí
bāng bǎo
bāng lǐ
bāng jì
bāng yì
bāng cuì
bāng lǘ
bāng diàn
bāng lǐ
bāng jiāo
bāng shì
bāng jí
bāng dùn
bāng zǎi
bāng bǐ
bāng dòng
bāng shè
bāng zhēn
bāng zhèng
bāng yí
bāng fǎ
bāng jì
bāng jìn
bāng fǎ
bāng chéng
bāng jí
bāng lùn
bāng xùn
bāng guó
bāng jūn
bāng sòng
bāng jì
bāng shǒu
bāng mù
bāng hàn
bāng dié
bāng wū
bāng bù
bāng lián
bāng lù
bāng dào
bāng tú
bāng jì
bāng jī
bāng xuǎn
bāng tǔ
bāng liáng
bāng mù
bāng mào
bāng fù
bāng jīng
bāng péng
bāng rén
bāng zú
bāng yìng
bāng bó
bāng zuǒ
bāng běn
bāng zéi
bāng yì
bāng tú
bāng chǔ
bāng jī
bāng zhēn
bāng hòu
bāng yí
bāng xiàn
bāng dōu
bāng jié
bāng jié
bāng diǎn
bāng rǎng
bāng lǎo
bāng cǎi
bāng lüè
bāng fú
wài diàn
huán diàn
dū diàn
zhōng diàn
yī diàn
xiá diàn
huāng diàn
bó diàn
cǎo diàn
luó diàn
luó diàn
qìng diàn
jìn diàn
fāng diàn
qīng diàn
jiāo diàn
yǔ diàn
hǎi diàn
shuài diàn
dà diàn
shān diàn
chǎng diàn
jǐng diàn
huá diàn
jiāng diàn
fēng diàn
chún diàn
píng diàn
chūn diàn
bì diàn
qí diàn
qiū diàn
mào diàn
miǎn diàn
lín diàn
chǔ diàn
huái diàn
yě diàn
shī diàn
bāng diàn
hòu diàn
yǔ diàn
jīng diàn
qū diàn
liǔ diàn
jī diàn
zhōng diàn
yàn diàn
nán diàn
lín diàn
⒈ 古代称王都郊外的地方。
引《书·武成》:“邦甸侯卫,骏奔走,执豆籩。”
孔传:“邦国甸侯卫服诸侯皆大奔走於庙执事。”
⒉ 泛指京城管辖的地区。
引南朝宋谢庄《为八座江夏王请封禅表》:“异采腾於軫墟,紫烟蔼於邦甸。”
元柯丹丘《荆钗记·堂试》:“简命分专邦甸,报国存心文献。”
清顾炎武《北岳庙》诗:“赫赫我皇明,区分入邦甸。”
王蘧常汇注:“《明史》志《地理》一:阳曲县为京师所统一百一十六县之一,故曰‘区分入邦甸’也。”
古代天子直辖的地方。
邦bāng(名)国:~国|~交。
甸读音:diàn,tián,shèng[ diàn ]1. 古代指郊外的地方。
2. 田野的出产物:“纳货贝于君,则曰纳甸于有司”。
3. 治理。