cōng yù
cōng lǜ
cōng huā
cōng qiàn
cōng cōng
cōng méng
cōng qīng
cōng mào
cōng méng
cōng lóng
cōng lóng
cōng jīng
cōng lǜ
cōng lóng
cōng lóng
cōng wèi
cōng huáng
cōng lóng
cōng hǎi
cōng qiàn
cōng qiān
cōng lóng
cōng tóu
cōng bái
cōng càn
cōng cuì
cōng yù
cōng líng
cōng chǔ
⒈ 亦作“葱菁”。青翠而茂盛。
引三国魏阮籍《清思赋》:“望南山之崔巍兮,顾北林之葱菁。”
明袁宗道《游西山一》:“褰帷一望,葱菁刺眼,心脾顿爽。”
清唐孙华《九月十八日高咏堂小集分韵得平字》:“杨芳苦不早,安得长葱菁。”
葱cōng(1)(名)多年草本植物;有辛辣味:大~。(2)(形)青色:~翠。
菁读音:jīng菁jīng(1)(形)菁菁;草木茂盛。(2)(名)菁华;事物最重要最好的部分:去芜存~。