cōng hǎi
cōng lóng
cōng líng
cōng méng
cōng qiàn
cōng cōng
cōng wèi
cōng bái
cōng jīng
cōng yù
cōng lóng
cōng lǜ
cōng qiān
cōng lóng
cōng lóng
cōng lǜ
cōng huā
cōng cuì
cōng chǔ
cōng tóu
cōng mào
cōng méng
cōng lóng
cōng qīng
cōng lóng
cōng huáng
cōng yù
cōng càn
cōng qiàn
pǎo qīng
fàng qīng
guǎn qīng
zhú qīng
tiān qīng
dǎ qīng
zàng qīng
qiáo qīng
dòu qīng
dān qīng
tà qīng
diàn qīng
yáo qīng
nán qīng
cōng qīng
bì qīng
mài qīng
huí qīng
dēng qīng
piǎo qīng
jìng qīng
liǔ qīng
diǎn qīng
fǎn qīng
zǐ qīng
yī qīng
wū qīng
tān qīng
lì qīng
yuán qīng
zhī qīng
miè qīng
dì qīng
què qīng
tián qīng
dōng qīng
xiè qīng
hǎi qīng
jiāo qīng
qín qīng
xuē qīng
shā qīng
yǐ qīng
chǎo qīng
hái qīng
diǎn qīng
bǎng qīng
mài qīng
tiě qīng
chī qīng
hù qīng
cuì qīng
luó qīng
cí qīng
gàn qīng
yā qīng
bì qīng
guàng qīng
zēng qīng
xiǎo qīng
lǜ qīng
hán qīng
yā qīng
chuí qīng
tóu qīng
huā qīng
zhā qīng
chōu qīng
cài qīng
nián qīng
dà qīng
lán qīng
mèng qīng
tōu qīng
hēi qīng
zī qīng
lù qīng
miè qīng
guǎng qīng
shā qīng
cháng qīng
bái qīng
kān qīng
chū qīng
guǎ qīng
cǎi qīng
yǎn qīng
kěn qīng
dài qīng
xuán qīng
xuě qīng
biǎn qīng
dǎo qīng
diāo qīng
fó qīng
yū qīng
gē qīng
shí qīng
yín qīng
tóng qīng
wén qīng
shuǎ qīng
fā qīng
fěn qīng
cuī qīng
zhá qīng
jì qīng
kōng qīng
bàn qīng
shí qīng
dì qīng
hàn qīng
lǐng qīng
yǎ qīng
fǎn qīng
pèi qīng
dòng qīng
⒈ 草木青翠茂盛貌。
引三国魏阮籍《东平赋》:“瞻荒榛之荒秽兮,顾东山之葱青。”
南朝梁沉约《锺山诗》:“北阜何其峻,林薄杳葱青。”
唐杜甫《客居》诗:“葱青众木梢,邪竖杂石痕。”
⒉ 淡淡的青绿色。亦指初生的植物。
引《后汉书·丁鸿传》:“夫坏崖破巖之水,源自涓涓;干云蔽日之木,起於葱青。”
郭沫若《骆驼集·玛娜娜四》:“蔚蓝的海,葱青的天,碧绿的山。”
葱cōng(1)(名)多年草本植物;有辛辣味:大~。(2)(形)青色:~翠。
青读音:qīng青qīng(1)(形)蓝色或绿色:~天|~苔。(2)(形)黑色。(3)(名)青草或没有成熟的庄稼。(4)(形)比喻年轻:~年。(5)姓。