shǒu dié
shǒu gōng
shǒu nàn
shǒu jiàn
shǒu bīng
shǒu qiū
shǒu lǐng
shǒu huǐ
shǒu fǔ
shǒu jiǎ
shǒu fā
shǒu xiàng
shǒu cān
shǒu dìng
shǒu yáng
shǒu duān
shǒu dí
shǒu tú
shǒu nǎo
shǒu yì
shǒu luàn
shǒu dào
shǒu fù
shǒu kǎi
shǒu háng
shǒu tuó
shǒu chūn
shǒu jí
shǒu xí
shǒu zú
shǒu chàng
shǒu xiàng
shǒu jí
shǒu shù
shǒu yǐn
shǒu juàn
shǒu fú
shǒu miǎn
shǒu dāng
shǒu bǔ
shǒu xiān
shǒu shàn
shǒu shí
shǒu chū
shǒu yào
shǒu yì
shǒu yè
shǒu lǔ
shǒu cóng
shǒu bō
shǒu yuàn
shǒu móu
shǒu jiè
shǒu lì
shǒu jí
shǒu zuì
shǒu guān
shǒu kuí
shǒu shī
shǒu xuǎn
shǒu cuàn
shǒu chōng
shǒu è
shǒu dí
shǒu mò
shǒu zhāng
shǒu zhàn
shǒu fù
shǒu kē
shǒu lián
shǒu jià
shǒu shì
shǒu zuò
shǒu miàn
shǒu wěi
shǒu tái
shǒu wàng
shǒu lìng
shǒu nì
shǒu qī
shǒu wèi
shǒu fú
shǒu jì
shǒu shēn
shǒu cì
shǒu shì
shǒu zuò
shǒu hé
shǒu fàn
shǒu kěn
shǒu gào
shǒu xià
shǒu dū
shǒu chē
shǒu zhǎng
shǒu cáo
shǒu zǐ
shǒu chàng
shǒu xiāng
shǒu qiū
shǒu bān
shǒu shǔ
shǒu lǐng
shǒu chuàng
shǒu huò
qú shǔ
gǒu shǔ
tiān shǔ
wèi shǔ
yǎn shǔ
dòu shǔ
yǎn shǔ
èr shǔ
shí shǔ
xiān shǔ
wén shǔ
jiā shǔ
xī shǔ
yán shǔ
diāo shǔ
wú shǔ
táng shǔ
dùn shǔ
fēi shǔ
shuǐ shǔ
hú shǔ
shā shǔ
dài shǔ
yòu shǔ
shǒu shǔ
lí shǔ
huái shǔ
huǒ shǔ
yǎn shǔ
zhì shǔ
qiàn shǔ
niǎo shǔ
huáng shǔ
gǒng shǔ
lín shǔ
yín shǔ
lěi shǔ
lì shǔ
cāng shǔ
jué shǔ
zé shǔ
fén shǔ
fén shǔ
lǎo shǔ
xī shǔ
chāng shǔ
qīng shǔ
què shǔ
ěr shǔ
bǔ shǔ
bào shǔ
hùn shǔ
bái shǔ
miè shǔ
tiào shǔ
xī shǔ
xiá shǔ
huī shǔ
hún shǔ
tún shǔ
fǔ shǔ
shuò shǔ
shū shǔ
hēi shǔ
diǎn shǔ
yǐn shǔ
lǘ shǔ
yàn shǔ
jué shǔ
shā shǔ
shēng shǔ
gān shǔ
shè shǔ
yù shǔ
lǐ shǔ
⒈ 亦作“首施”。
⒉ 踌躇;迟疑不决。
引《三国志·吴志·诸葛恪传》:“山越恃阻,不宾歷世,缓则首鼠,急则狼顾。”
宋庄季裕《鸡肋编》卷中:“元祐末已有绍述之论,时来之邵为御史,议事率多首鼠,世目之为‘两来子’。”
清侯方域《送徐吴二子序》:“往见猎虎者禹步而入山嵎,以为诵符而骑其项。既见虎,则又首鼠,亦焉往而不为所噬哉?”
章炳麟《訄书·哀清史》:“夫国史詘於人主,首施俯仰,无奈之何!”
⒊ 窥伺观望,进退无定。
引《后汉书·乌桓鲜卑传赞》:“二虏首施,鯁我北垂。”
《北史·氐吐谷浑等传论》:“氐、羌、吐谷浑等曰殊俗,别处边陲,考之前代,屡经叛服,窥覘首鼠,盖其本性。”
《新唐书·郭子仪传》:“议者谓子仪有社稷功,而孽寇首鼠,乃置散地,非所宜。”
迟疑、踌躇。《汉书.卷五二.灌夫传》:「与长孺共一秃翁,何为首鼠两端?」《三国志.卷六四.吴书.诸葛恪传》:「缓则首鼠,急则狼顾。」也作「首施」。
首shǒu(1)本义:(名)头:(名)头(2)(形)第一;最高的:~相|~脑。(3)(名)首领:~长。(4)(名)首先:~创。(5)(动)出头告发:自~。(6)姓。(7)(量)用于诗、词、赋;一篇叫一首。
鼠读音:shǔ鼠shǔ(名)哺乳动物的一科;通称老鼠;有的地区叫耗子。