miào bǐ
miào mí
miào gé
miào jué
miào xiāng
miào cǎi
miào gǔ
miào shé
miào xiàng
miào huì
miào shí
miào rén
miào nòng
miào jī
miào yīn
miào pǐ
miào zhuó
miào sù
miào zú
miào hàn
miào wù
miào fǎ
miào yán
miào chù
miào líng
miào rǎn
miào gōng
miào pǐn
miào mò
miào yì
miào qín
miào jiàn
miào shì
miào kǎi
miào jié
miào xì
miào lùn
miào tài
miào lì
miào zhǐ
miào yào
miào wǔ
miào dàn
miào qiǎo
miào néng
miào suàn
miào jù
miào zhì
miào yán
miào é
miào mén
miào xù
miào jì
miào shàn
miào yīng
miào tǔ
miào dào
miào diǎn
miào zhǐ
miào cǎi
miào mì
miào chuī
miào dá
miào jué
miào shū
miào yì
miào yòng
miào yǔ
miào lì
miào shēn
miào jué
miào yí
miào sè
miào xuǎn
miào shuō
miào xiǎng
miào shí
miào yǐn
miào qiào
miào cè
miào pú
miào shù
miào jìng
miào jiǎn
miào jiě
miào yì
miào guǎn
miào shēng
miào zé
miào shùn
miào jì
miào wèi
miào xīn
miào guān
miào wù
miào xiāng
miào lǐ
miào zhēn
miào jìng
miào sī
miào qì
miào yuǎn
miào shì
miào shǎng
miào biàn
miào cái
miào biàn
miào qù
miào dì
miào rán
miào yì
miào cāo
miào xǐ
miào qì
miào lè
miào jì
miào huá
miào zhuàn
miào guǒ
miào nián
miào dāng
miào mán
miào jiào
miào zhāo
miào shì
miào shǒu
miào zhāo
miào xiāo
miào qì
miào xiàng
miào ào
miào jì
miào yǎn
miào lüè
miào cái
miào zhú
miào zī
miào fāng
miào yǒu
miào wēi
miào xiǎng
miào hǎo
bái hàn
wéi hàn
cǎi hàn
yīn hàn
diào hàn
jǐn hàn
háo hàn
bǎo hàn
róng hàn
fán hàn
nèi hàn
fāng hàn
chuò hàn
ruò hàn
chí hàn
hán hàn
wěn hàn
huá hàn
zhā hàn
yǔ hàn
tiān hàn
zhá hàn
chōu hàn
cāo hàn
wén hàn
kuí hàn
yuán hàn
bāng hàn
chì hàn
xīn hàn
huī hàn
yù hàn
fān hàn
chǐ hàn
diǎn hàn
jiǎo hàn
biǎo hàn
jiān hàn
xiāo hàn
gǔ hàn
chǔ hàn
jiǎn hàn
piān hàn
yàn hàn
yà hàn
cí hàn
gū hàn
xiān hàn
yuǎn hàn
rú hàn
qīng hàn
sì hàn
rǎn hàn
huì hàn
bǐ hàn
chī hàn
shū hàn
shǒu hàn
fēi hàn
tù hàn
qīng hàn
shuāng hàn
tuō hàn
lín hàn
píng hàn
líng hàn
lóng hàn
nuò hàn
cuì hàn
shǐ hàn
guǎn hàn
qióng hàn
wéi hàn
tāo hàn
gāo hàn
liáng hàn
lí hàn
hé hàn
chén hàn
miào hàn
róu hàn
háo hàn
yí hàn
cí hàn
zǎo hàn
hái hàn
⒈ 指佳妙的书法作品。
引宋张淏《云谷杂记·黄庭经》:“晋有道士好《黄庭》之术,意专书写,尝求于人。闻王右军精于草隶而性復爱白鹅,遂以数头赠之,得其妙翰。”
⒉ 对他人书信的美称。
引宋陆游《与蜀州同官启》:“特詒妙翰,俾生枯枿之春。”
妙miào(1)(形)好;美妙:~品|~境|~不可言。(2)(形)神奇;巧妙;奥妙:~计|~策|~用|~算|~诀|~手回春|莫名其~。
翰读音:hàn翰hàn〈书〉(名)原指羽毛;后来借指毛笔、文字、书信等:~墨。