rǎn xuàn
rǎn fáng
rǎn ài
rǎn nì
rǎn bìng
rǎn shuāng
rǎn yuán
rǎn gāng
rǎn yú
rǎn hàn
rǎn háo
rǎn shè
rǎn wū
rǎn zì
rǎn nì
rǎn gōng
rǎn huáng
rǎn liào
rǎn rě
rǎn pù
rǎn chén
rǎn rú
rǎn xūn
rǎn huàn
rǎn shàng
rǎn hù
rǎn qiāng
rǎn wū
rǎn zhī
rǎn shǔ
rǎn móu
rǎn yǔ
rǎn hòu
rǎn wù
rǎn huì
rǎn dǐng
rǎn qiàn
rǎn huò
rǎn shì
rǎn sī
rǎn xuē
rǎn zhe
rǎn dǎi
rǎn xiě
rǎn zhǐ
rǎn xià
rǎn wǎng
rǎn xī
rǎn jí
rǎn zhǐ
rǎn liàn
rǎn yī
rǎn cǎo
rǎn xīn
rǎn méng
rǎn xūn
rǎn zēng
rǎn fáng
rǎn qiàn
rǎn làn
rǎn jiàng
rǎn fǎ
rǎn sè
rǎn cǎi
yīn hàn
rú hàn
jiǎo hàn
xīn hàn
huá hàn
lín hàn
wéi hàn
cāo hàn
liáng hàn
lóng hàn
líng hàn
zhā hàn
zǎo hàn
yà hàn
háo hàn
rǎn hàn
hái hàn
bāng hàn
róu hàn
cuì hàn
shǐ hàn
chōu hàn
fán hàn
guǎn hàn
cí hàn
chǔ hàn
tuō hàn
lí hàn
nèi hàn
chén hàn
chǐ hàn
yàn hàn
chì hàn
chuò hàn
qīng hàn
sì hàn
jiān hàn
fāng hàn
fēi hàn
shū hàn
ruò hàn
bái hàn
yù hàn
cǎi hàn
qióng hàn
kuí hàn
huī hàn
bǎo hàn
háo hàn
jǐn hàn
yí hàn
wěn hàn
bǐ hàn
piān hàn
tù hàn
gǔ hàn
huì hàn
gū hàn
róng hàn
diào hàn
shǒu hàn
yuán hàn
wéi hàn
tiān hàn
chí hàn
nuò hàn
tāo hàn
qīng hàn
xiān hàn
gāo hàn
hé hàn
xiāo hàn
cí hàn
chī hàn
diǎn hàn
hán hàn
yǔ hàn
yuǎn hàn
fān hàn
shuāng hàn
jiǎn hàn
miào hàn
píng hàn
wén hàn
zhá hàn
biǎo hàn
以笔蘸墨。翰,笔。
指作诗文、绘(好工具.)画等。
指书写的墨迹。
指写字。
⒈ 以笔蘸墨。翰,笔。
引晋潘岳《<秋兴赋>序》:“於是染翰操纸,慨然而赋。”
⒉ 指作诗文、绘画等。
引南朝宋谢惠连《秋怀》诗:“宾至可命觴,朋来当染翰。”
《魏书·崔玄伯传》:“玄伯自非朝廷文誥,四方书檄,初不染翰,故世无遗文。”
唐杜甫《哭王彭州抡》诗:“赠诗焉敢坠,染翰欲无聊。”
宋柳永《凤衔杯》词:“有美瑶卿能染翰,千里寄、小诗长简。”
清吴伟业《偶成》诗之八:“画虎雕龙染翰,高山流水弹琴。”
⒊ 指写字。
引唐王维《戏赠张五弟諲》诗:“染翰过草圣,赋诗轻《子虚》。”
《明史·文苑传一·宋克》:“杜门染翰,日费十纸,遂以善书名天下。”
王毓岱《乙卯自述一百四十韵》:“张絃多变易,染翰漫淋漓。”
⒋ 指书写的墨迹。 唐无名氏《玉泉子》:“絪(郑絪 )为御史,西巡荆部商山歇马亭 ……欲题诗,顾见一絶,染翰尚湿。
引絪大讶其佳絶。”
取笔蘸墨书写。
染rǎn(1)(动)用染料着色:印~|~布。(2)(动)感染;沾染:传~|~病|一尘不~。
翰读音:hàn翰hàn〈书〉(名)原指羽毛;后来借指毛笔、文字、书信等:~墨。