cí xù
cí yòu
cí yú
cí fàn
cí xué
cí yè
cí mào
cí chǎng
cí mìng
cí yuán
cí chàn
cí cǎi
cí mén
cí tǐ
cí pái
cí míng
cí yùn
cí shǔ
cí è
cí shuō
cí zhǐ
cí qì
cí jiān
cí yán
cí tǔ
cí zhǐ
cí zhàng
cí cái
cí sòng
cí zhǐ
cí yù
cí liú
cí yuàn
cí biàn
cí lìng
cí qióng
cí zhì
cí yǒu
cí yuē
cí zhāng
cí wèi
cí shè
cí tán
cí zhì
cí zhá
cí jù
cí xiàng
cí tǒng
cí gǔ
cí qiāng
cí zōng
cí yǐn
cí tíng
cí yǎ
cí zhuì
cí mù
cí yì
cí juàn
cí yè
cí bǐ
cí wěi
cí jié
cí pǔ
cí fēng
cí tǒng
cí yuán
cí zǔ
cí shǒu
cí lín
cí ér
cí yīn
cí méng
cí zhuàng
cí xīn
cí fǎ
cí kè
cí wéi
cí fù
cí yì
cí qǔ
cí kē
cí lèi
cí jiàng
cí xióng
cí guān
cí jiān
cí shǐ
cí guǎn
cí biàn
cí chuán
cí kù
cí chén
cí xiān
cí huì
cí tóu
cí diào
cí tú
cí huáng
cí huá
cí huà
cí yǎn
cí guāi
cí jìng
cí zhí
cí jì
cí jiā
cí zuò
cí xiàng
cí xùn
cí shǒu
cí bǐng
cí jià
cí hǎi
cí pài
cí fēng
cí yì
cí sè
cí cáo
cí xìng
cí jí
cí bō
cí lǜ
cí yuán
cí pǐn
cí cǎi
cí tiáo
cí zǎo
cí pǐ
cí xiàng
cí cán
cí fǔ
cí gēn
cí fèi
cí àn
cí gé
cí bó
cí sù
cí yīng
cí qióng
cí dié
cí zú
cí shì
cí xíng
cí shì
cí zōng
cí lǐ
cí yì
cí mó
cí wén
cí tí
cí zhǔ
cí yǔ
cí fēng
cí diǎn
cí rén
cí hàn
cí sù
cí jìn
cí yuán
wén hàn
hán hàn
piān hàn
fán hàn
qióng hàn
nuò hàn
hé hàn
shǐ hàn
yǔ hàn
cāo hàn
háo hàn
diào hàn
tù hàn
wéi hàn
nèi hàn
huī hàn
kuí hàn
gǔ hàn
yīn hàn
zhā hàn
háo hàn
xīn hàn
bǎo hàn
chǐ hàn
tuō hàn
yàn hàn
chī hàn
shū hàn
sì hàn
chuò hàn
shuāng hàn
bái hàn
lóng hàn
líng hàn
yí hàn
gū hàn
cí hàn
shǒu hàn
wěn hàn
bǐ hàn
yuán hàn
xiān hàn
guǎn hàn
yù hàn
tāo hàn
huá hàn
chén hàn
rú hàn
xiāo hàn
lín hàn
fēi hàn
qīng hàn
miào hàn
bāng hàn
róng hàn
yà hàn
tiān hàn
zǎo hàn
huì hàn
píng hàn
jǐn hàn
fāng hàn
zhá hàn
rǎn hàn
wéi hàn
diǎn hàn
cǎi hàn
chōu hàn
gāo hàn
cí hàn
jiǎo hàn
fān hàn
ruò hàn
qīng hàn
cuì hàn
chì hàn
lí hàn
liáng hàn
chǔ hàn
róu hàn
chí hàn
biǎo hàn
jiān hàn
yuǎn hàn
hái hàn
jiǎn hàn
⒈ 诗文,辞章。
引《魏书·儒林传序》:“其餘涉猎典章,关歷词翰,莫不縻以好爵,动貽赏眷。”
元郑光祖《倩女离魂》第三折:“争奈匆匆去急,再不见音容瀟洒,空留下这词翰清奇。”
田北湖《与某生论韩文书》:“自夫受书,少解词翰,好恶殊别,志在辨惑。”
⒉ 书札。
引南朝梁刘勰《文心雕龙·书记》:“文举属章,半简必録; 休璉好事,留意词翰;抑其次也。”
唐杨炯《中书令汾阴公薛振行状》:“岁餘, 上官仪伏诛,坐词翰往来,徙居越嶲。”
宋吴坰《五总志》:“白傅与赞皇不协, 白每有所寄, 李缄之一篋,未尝开视。 刘三復或请之,答曰:‘若见词翰,则回吾心矣。’”
⒊ 诗文与书法。
引唐杜甫《醉歌行赠公安颜十一少府请顾八题壁》:“诗家笔势君不嫌,词翰升堂为君扫。”
宋王明清《玉照新志》卷二:“陆升之仲高,山阴胜流,词翰俱妙。”
清昭槤《啸亭续录·宗室宴》:“其联句诗为成王所拟书,词翰并妙。”
诗、词、文章等的总称。
词cí(1)(名)语言中最小的有意义的能自由运用的单位:~语。(2)(名)说话或诗歌、戏剧、文章中的语句:歌~。(3)(名)一种长短句押韵的诗体;由五、七言诗和民歌发展而成。形成于唐代;盛行于宋代。
翰读音:hàn翰hàn〈书〉(名)原指羽毛;后来借指毛笔、文字、书信等:~墨。