rú lǚ
rú rú
rú wěi
rú kǒu
rú nuò
rú wò
rú xiě
rú bǐ
rú mò
rú pèi
rú hàn
rú qià
rú zé
rú chí
rú wò
rú mò
rú zì
rú jū
rú hè
rú rú
rú háo
rú huà
rú jiā
rú xū
rú rùn
rú rǎn
rú tí
rú méi
rú nì
rú tóu
rú shī
rú zú
wéi hàn
yí hàn
fán hàn
wéi hàn
chǔ hàn
cí hàn
yuán hàn
yuǎn hàn
gū hàn
lóng hàn
fēi hàn
wén hàn
háo hàn
gāo hàn
píng hàn
shǐ hàn
bái hàn
chì hàn
chén hàn
huì hàn
bǎo hàn
róng hàn
huī hàn
nèi hàn
tāo hàn
jǐn hàn
líng hàn
liáng hàn
yà hàn
yīn hàn
hán hàn
shū hàn
háo hàn
cuì hàn
hái hàn
yǔ hàn
gǔ hàn
tiān hàn
diào hàn
bǐ hàn
fāng hàn
zhā hàn
jiǎo hàn
qióng hàn
qīng hàn
chǐ hàn
wěn hàn
tù hàn
yàn hàn
guǎn hàn
xiāo hàn
chī hàn
shǒu hàn
xiān hàn
chōu hàn
hé hàn
shuāng hàn
rú hàn
bāng hàn
qīng hàn
miào hàn
kuí hàn
nuò hàn
jiān hàn
huá hàn
rǎn hàn
chí hàn
diǎn hàn
lí hàn
sì hàn
lín hàn
yù hàn
ruò hàn
cí hàn
xīn hàn
fān hàn
piān hàn
zǎo hàn
tuō hàn
jiǎn hàn
cǎi hàn
chuò hàn
zhá hàn
biǎo hàn
cāo hàn
róu hàn
⒈ 谓蘸笔书写或绘画。
引汉刘桢《赠五官中郎将》诗之三:“终夜不遑寐,叙意於濡翰。”
晋陆机《文赋》:“始躑躅於燥吻,终流离於濡翰。”
唐李咸用《谢友生遗端溪砚瓦》诗:“寻常濡翰次,恨不到端溪。”
唐皇甫冉《酬包评事壁画山水见寄》诗:“濡翰生新兴,羣峯忽眼前。”
濡rú(1)(动)〈书〉沾湿;沾上:~笔|~湿。(2)(动)〈书〉停留;迟滞:~滞|~迹。
翰读音:hàn翰hàn〈书〉(名)原指羽毛;后来借指毛笔、文字、书信等:~墨。