wěn hàn
gāo hàn
qióng hàn
zǎo hàn
wéi hàn
shǐ hàn
yù hàn
líng hàn
guǎn hàn
huì hàn
cǎi hàn
gǔ hàn
ruò hàn
lín hàn
diào hàn
róng hàn
qīng hàn
cí hàn
miào hàn
chuò hàn
xiān hàn
yuán hàn
chǐ hàn
huá hàn
jiǎo hàn
bǐ hàn
yàn hàn
zhá hàn
fān hàn
lóng hàn
xīn hàn
nuò hàn
hái hàn
jiǎn hàn
yǔ hàn
cuì hàn
chén hàn
cāo hàn
yuǎn hàn
fāng hàn
diǎn hàn
tù hàn
jǐn hàn
hé hàn
shuāng hàn
rú hàn
yà hàn
liáng hàn
qīng hàn
chí hàn
chǔ hàn
háo hàn
hán hàn
háo hàn
bǎo hàn
róu hàn
fēi hàn
wéi hàn
fán hàn
nèi hàn
biǎo hàn
jiān hàn
rǎn hàn
cí hàn
bāng hàn
chī hàn
lí hàn
huī hàn
píng hàn
yīn hàn
tāo hàn
piān hàn
kuí hàn
tiān hàn
tuō hàn
shū hàn
chì hàn
gū hàn
zhā hàn
sì hàn
xiāo hàn
shǒu hàn
yí hàn
chōu hàn
bái hàn
wén hàn
⒈ 口与笔。指口辩与文才。一本作“词翰”。
引唐范摅《云溪友议》卷四:“内人以陆君吴音,才思敏捷,凡所调戏,应对如流,復以诗嘲之, 陆亦酬和,六宫大咍,凡十餘篇,嬪娥皆讽诵之。例物之外,别赐宫锦五十段,楞伽瓶及唾盂各一枚,以赏吻翰之端也。”
吻wěn(1)(名)本义:嘴唇:嘴唇(2)(动)用嘴唇接触:~一~。(3)(名)动物的嘴:喙~。
翰读音:hàn翰hàn〈书〉(名)原指羽毛;后来借指毛笔、文字、书信等:~墨。