gū hàn
huá hàn
biǎo hàn
tuō hàn
fēi hàn
xiāo hàn
hán hàn
hé hàn
qióng hàn
qīng hàn
cāo hàn
shǒu hàn
miào hàn
róu hàn
yuǎn hàn
chén hàn
yǔ hàn
lí hàn
diǎn hàn
lóng hàn
rú hàn
chǐ hàn
gǔ hàn
háo hàn
tiān hàn
qīng hàn
píng hàn
chī hàn
háo hàn
líng hàn
jiǎn hàn
sì hàn
yí hàn
zhā hàn
cí hàn
bǎo hàn
jiān hàn
bái hàn
xiān hàn
yīn hàn
chōu hàn
zǎo hàn
jiǎo hàn
róng hàn
fāng hàn
yuán hàn
nèi hàn
chí hàn
fán hàn
bāng hàn
fān hàn
ruò hàn
yàn hàn
yù hàn
cí hàn
huì hàn
zhá hàn
wéi hàn
shū hàn
wěn hàn
wéi hàn
chì hàn
wén hàn
yà hàn
nuò hàn
rǎn hàn
bǐ hàn
gāo hàn
cǎi hàn
piān hàn
chǔ hàn
shǐ hàn
guǎn hàn
tù hàn
liáng hàn
huī hàn
hái hàn
lín hàn
xīn hàn
kuí hàn
jǐn hàn
cuì hàn
tāo hàn
chuò hàn
diào hàn
shuāng hàn
⒈ 书信。
引《魏书·夏侯道迁传》:“道迁虽学不渊洽,而歷览书史,闲习尺牘,札翰往还,甚有意理。”
唐杜甫《送韦十六评事充同谷防御判官》诗:“题诗得秀句,札翰时相投。”
⒉ 指奏折。
引《旧唐书·宇文融传》:“遂命百司长吏,方州岳牧,僉议都堂,广徵异见。羣词盈於札翰,环省弥于旬日,庶广朕意,岂以为劳,稽众考言,谓斯折衷。”
⒊ 泛指文章书画等。
引唐封演《封氏闻见记·务尚》:“萧诚自务札翰, 李邕恒自言别书…… 萧疾其掩己,遂假作古帖数幅,朝夕把翫,令其故暗,见者皆以为数百年书也。”
宋苏轼《答言上人》:“比日法体佳胜,札翰愈精健,诗必称是,不蒙见示何也?”
宋洪迈《容斋三笔·五俗字》:“书字有俗体,一律不可復改者,如冲、凉、况、减、决五字,悉以水为冫(笔陵切,与冰同),虽士人札翰亦然。”
札zhá(1)(名)本义:古代写字用的小而薄的木片。(2)(名)信件:信~|书~。
翰读音:hàn翰hàn〈书〉(名)原指羽毛;后来借指毛笔、文字、书信等:~墨。