piān zhì
piān tǒng
piān jù
piān xù
piān yè
piān tǐ
piān yè
piān zhì
piān mù
piān juàn
piān dú
piān jì
piān zhāng
piān yùn
piān fú
piān shù
piān zhì
piān cè
piān zhì
piān bó
piān yè
piān shí
piān cí
piān lián
piān jì
piān jí
piān hàn
piān cì
piān fǎ
piān diǎn
piān yǔ
piān shǒu
piān shù
piān mò
piān duān
piān jiā
piān zi
piān yǒng
piān jiǎn
piān dì
piān tiáo
piān tí
bǎo hàn
qióng hàn
hái hàn
wěn hàn
chǐ hàn
jiān hàn
zǎo hàn
diǎn hàn
sì hàn
lóng hàn
rǎn hàn
bái hàn
yù hàn
fán hàn
jiǎn hàn
líng hàn
tāo hàn
cāo hàn
lí hàn
huī hàn
chí hàn
miào hàn
huá hàn
zhá hàn
chén hàn
chōu hàn
ruò hàn
yàn hàn
xiān hàn
shū hàn
huì hàn
liáng hàn
yǔ hàn
nèi hàn
xīn hàn
shuāng hàn
lín hàn
tiān hàn
qīng hàn
shǐ hàn
yí hàn
gū hàn
hán hàn
kuí hàn
wéi hàn
yuǎn hàn
diào hàn
fāng hàn
cuì hàn
rú hàn
zhā hàn
bǐ hàn
píng hàn
gǔ hàn
chǔ hàn
tuō hàn
gāo hàn
fān hàn
róu hàn
yà hàn
shǒu hàn
chuò hàn
chì hàn
háo hàn
cí hàn
wéi hàn
yuán hàn
piān hàn
wén hàn
háo hàn
nuò hàn
jǐn hàn
chī hàn
qīng hàn
xiāo hàn
yīn hàn
fēi hàn
cǎi hàn
biǎo hàn
hé hàn
cí hàn
tù hàn
bāng hàn
guǎn hàn
jiǎo hàn
róng hàn
⒈ 犹篇章,篇简。一般指诗文。
引南朝宋鲍照《拟古》诗之二:“十五讽《诗》《书》,篇翰靡不通。”
唐李德裕《追和太师颜公同清远道士游虎丘寺》:“逸人缀清藻,前哲留篇翰。”
明高启《秋怀》诗之八:“弱龄弄篇翰,出门结羣贤。”
清郑燮《范县署中寄舍弟墨第五书》:“宋自绍兴以来……百姓莫敢言喘, 放翁恶得形诸篇翰以自取戾乎!”
谭献《<唐诗录>序》:“丁巳之岁,游学京师……缘情感寓,不忘篇翰。”
篇piān(1)(名)首尾完整的文章:~章段落。(2)(名)(~儿)写着或印着文字的单张纸:歌~儿|单~。(3)(名)(~儿)用于文章、纸张、书页(一篇是两页)等:三~纸|一~论文。
翰读音:hàn翰hàn〈书〉(名)原指羽毛;后来借指毛笔、文字、书信等:~墨。