péng zhí
péng tóu
péng qī
péng cóng
péng yì
péng lèi
péng shí
péng kěn
péng huǒ
péng xīng
péng bǐ
péng chái
péng dǎng
péng dǔ
péng cáo
péng liáo
péng zhī
péng sī
péng bàn
péng gù
péng xié
péng yǐn
péng jiǔ
péng rén
péng péng
péng huì
péng xī
péng chóu
péng xì
péng hǎo
péng lái
péng zān
péng yàn
péng chóu
péng chóu
péng yàn
péng shān
péng lǚ
péng yǒu
péng tú
péng fēn
péng xīn
péng jiù
péng yà
péng shé
péng jiǎ
péng fù
péng ài
péng liáo
péng chǐ
péng huáng
péng yín
péng zūn
péng gōng
péng shàn
péng xiào
péng bāng
péng yuán
péng yóu
péng jiā
péng bèi
péng jiān
péng chōng
péng shān
bǐ chóu
péng chóu
guǎ chóu
wú chóu
xiāng chóu
hóng chóu
děng chóu
xiān chóu
fán chóu
tóng chóu
zhēng chóu
cháng chóu
gù chóu
hǎn chóu
yuān chóu
liáng chóu
nì chóu
yǎ chóu
shī chóu
xiào chóu
yī chóu
luán chóu
wú chóu
pǐn chóu
pǐ chóu
⒈ 朋辈;伴侣。
引《世说新语·品藻》“不得称诣,政得谓之朋耳” 南朝梁刘孝标注:“谢王於理,相与为朋儔也。”
唐唐彦谦《和陶渊明贫士》之七:“健者道路间,什百成朋儔。”
元萨都剌《无题》诗:“时有山禽呼姓字,或从海鸟作朋儔。”
清姚鼐《次韵答朱二亭》:“风雨白门寻史传,邱山黄土想朋儔。”
吴梅《莫更二首和小洲》之一:“浊世文章增涕泪,中年丝竹动朋儔。”
友辈、同伴。
朋péng(1)(名)朋友:良~|宾~满座。(2)(名)〈书〉结党:~比为奸。(3)(名)〈书〉伦比:硕大无~。
俦读音:chóu俦chóu(名)〈文〉伴侣;同类:~侣|~类。