péng chái
péng tú
péng chōng
péng shān
péng bàn
péng cáo
péng lèi
péng bǐ
péng liáo
péng lǚ
péng shé
péng jiǔ
péng jiǎ
péng chóu
péng sī
péng jiù
péng gù
péng chóu
péng lái
péng yàn
péng xié
péng fù
péng kěn
péng qī
péng ài
péng dǔ
péng yóu
péng yàn
péng xīng
péng shí
péng liáo
péng jiā
péng bèi
péng dǎng
péng chǐ
péng gōng
péng xīn
péng bāng
péng yǒu
péng xī
péng yín
péng tóu
péng huáng
péng yuán
péng huǒ
péng hǎo
péng xiào
péng yǐn
péng shàn
péng huì
péng xì
péng chóu
péng fēn
péng shān
péng zān
péng jiān
péng zūn
péng rén
péng yì
péng cóng
péng zhī
péng péng
péng yà
péng zhí
mǎi jiān
zéi jiān
xiān jiān
gé jiān
zhuō jiān
qū jiān
cì jiān
lǎo jiān
huái jiān
diào jiān
shēn jiān
zhāo jiān
yù jiān
jiǎo jiān
mài jiān
fā jiān
lí jiān
kòu jiān
péng jiān
bǎi jiān
jié jiān
tōng jiān
jiǎn jiān
zhàn jiān
fù jiān
zhào jiān
sī jiān
sì jiān
yí jiān
xiōng jiān
chěng jiān
jiā jiān
róu jiān
zuò jiān
jī jiān
gòu jiān
hé jiān
sā jiān
sù jiān
yīn jiān
móu jiān
shuǎ jiān
fàn jiān
jī jiān
bà jiān
shén jiān
cáng jiān
rěn jiān
shì jiān
bā jiān
qiáng jiān
yǎng jiān
gòu jiān
bèi jiān
jié jiān
bī jiān
xíng jiān
hàn jiān
chú jiān
diāo jiān
quán jiān
jìn jiān
shòu jiān
táo jiān
chéng jiān
lún jiān
nèi jiān
xiāng jiān
qǐ jiān
háo jiān
jù jiān
tǎo jiān
dà jiān
gòu jiān
wǔ jiān
yú jiān
yòu jiān
tuó jiān
chù jiān
gào jiān
àn jiān
jì jiān
⒈ 见“朋奸”。亦作“朋姦”。
⒉ 朋比为奸。
引宋周煇《清波别志》卷上:“黼晚乃推行京意,朋姦误国如此!”
明沉德符《野获编·兵部·武弁报恩》:“其子毛锦请袭世职,兵科给事潘勛驳之,谓伦因婿杨玉入刘瑾党,朋奸乱政,即十世不可宥。”
《三元里人民抗英斗争史料·道光朝留中密奏》:“今集小丑成羣,屡犯吾境……朋奸日甚,丧尽天良。”
⒊ 指朋比为奸的人。
引明陆采《怀香记·受诏安边》:“我此去后,朋奸满朝。有谁在皇上面前,肯方便一言。”
清陈康祺《郎潜纪闻》卷一:“吁,朋奸害正,摧我屏藩。”
朋比为奸,彼此勾结做坏事。
如:「对朋奸之徒应绳之以法。」
朋péng(1)(名)朋友:良~|宾~满座。(2)(名)〈书〉结党:~比为奸。(3)(名)〈书〉伦比:硕大无~。
奸读音:jiān奸jiān(1)(形)奸诈:~笑|~计。(2)(形)不忠于国家(或君主):~臣。(3)(名)出卖国家、民族或阶级利益的人:汉~|内~|为党除~。(4)〈口〉(形)自私;取巧:藏~耍滑。奸jiān(动)奸淫:通~|强~。