péng rén
péng dǎng
péng yà
péng lǚ
péng yǒu
péng péng
péng zān
péng fù
péng shān
péng cáo
péng tóu
péng jiǎ
péng xiào
péng xié
péng shàn
péng chóu
péng dǔ
péng xīng
péng chóu
péng tú
péng lèi
péng chōng
péng huì
péng jiān
péng shān
péng jiā
péng xīn
péng liáo
péng zhī
péng ài
péng lái
péng fēn
péng sī
péng gù
péng yuán
péng chǐ
péng huǒ
péng chái
péng bèi
péng bǐ
péng xì
péng bāng
péng bàn
péng qī
péng yóu
péng shí
péng jiù
péng yàn
péng xī
péng yàn
péng huáng
péng chóu
péng liáo
péng zūn
péng gōng
péng hǎo
péng yǐn
péng cóng
péng shé
péng yì
péng kěn
péng jiǔ
péng yín
péng zhí
dǔ tú
dào tú
diāo tú
liú tú
zhēng tú
láo tú
sēng tú
pǐ tú
bó tú
gōng tú
fū tú
zhí tú
jiǔ tú
cháng tú
yǐn tú
wáng tú
mén tú
xiāo tú
kūn tú
bìng tú
báo tú
qún tú
diàn tú
mén tú
xíng tú
jué tú
zī tú
lún tú
liè tú
zhě tú
mǎ tú
xíng tú
yǔ tú
lì tú
gāi tú
zī tú
xiāo tú
qí tú
jiā tú
zhēng tú
qián tú
dá tú
cóng tú
diào tú
gōng tú
guǎ tú
jiào tú
luàn tú
liè tú
dào tú
qíng tú
kuáng tú
sī tú
chū tú
zhǎng tú
è tú
sú tú
lín tú
jiān tú
bīn tú
xiōng tú
yāng tú
jùn tú
qiú tú
yǔ tú
yǐ xǐ
nì tú
dǎng tú
pàn tú
chán tú
máo tú
fàn tú
qiān tú
péng tú
pǐ tú
fēi tú
zuò tú
dǎi tú
shī tú
xué tú
qiáng tú
dǎng tú
dì tú
jǐn tú
shēng tú
gāo tú
bēn tú
wú tú
sī tú
bào tú
cháng tú
yǐ tú
chǒu tú
zōu tú
nà tú
zhào tú
liáo tú
mí tú
shú tú
xiá tú
chái tú
kè tú
zhí tú
bǎo tú
qǐ tú
gùn tú
dēng tú
zú tú
bái tú
fǎ tú
fán tú
xī tú
bù tú
chú tú
fěi tú
zāo tú
yōu tú
zuǒ tú
⒈ 弟子;朋辈。
引《后汉书·儒林传序》:“自安帝览政,薄於蓺文,博士倚席不讲,朋徒相视怠散。”
唐戎昱《冬夜宴梁十三厅》诗:“家为朋徒罄,心缘翰墨劳。”
宋真德秀《游鼓山》诗:“忆昨汎莲日,选胜邀朋徒。”
⒉ 朋党;党徒。
引《后汉书·党锢传序》:“﹝房植、周福﹞二家宾客互相讥揣,遂各树朋徒,渐成尤隙。”
章士钊《<苏报案始末记>叙》:“词锋朝发,緹骑夕至,行见朋徒骇散,机关捣毁,所期者必不达。”
朋péng(1)(名)朋友:良~|宾~满座。(2)(名)〈书〉结党:~比为奸。(3)(名)〈书〉伦比:硕大无~。
徒读音:tú徒tú(1)(形)空的;没有凭借的:~劳。(2)(副)表示除此之外没有别的;仅仅:~留。(3)(副)徒然:~自惊扰。(4)(名)徒弟;学生。(5) 姓。徒tú(1)(名)信仰某种宗教的人:教~。(2)(名)同一派系的人(含贬义):暴~。(3)(名)人(含贬义):好色之~。(4)(名)徒刑。