gēng fā
gēng nòu
gēng shì
gēng suō
gēng dào
gēng lí
gēng shē
gēng lí
gēng cán
gēng zhī
gēng chù
gēng rén
gēng xué
gēng chú
gēng dú
gēng zhàn
gēng zuò
gēng tún
gēng záo
gēng zhú
gēng qì
gēng yún
gēng mù
gēng dú
gēng yān
gēng zhí
gēng guàn
gēng nán
gēng fǎng
gēng diào
gēng xiè
gēng fān
gēng fū
gēng yōng
gēng fù
gēng tián
gēng lì
gēng chóu
gēng nóng
gēng yán
gēng jí
gēng zhòng
gēng zhù
gēng yōu
gēng sǒu
gēng nú
gēng lěi
gēng zhù
gēng yún
gēng shē
gēng sāng
gēng sè
gēng fá
gēng jiè
gēng dì
gēng méng
gēng liáo
gēng chē
gēng shì
gēng jù
gēng niú
gēng yú
gēng tóng
gēng lǒng
gēng kěn
gēng zhí
gēng jí
gēng shēn
gēng chú
gēng huò
gēng yì
gēng tán
gēng liǎn
gēng huò
gēng chán
gēng pán
gēng jià
⒈ 相传伊尹未遇汤时耕于莘野,隐居乐道。见《孟子·万章上》。后用为典实。
引宋魏了翁《送从子令宪西归》诗:“须知陋巷忧中乐,又识耕莘乐处忧。”
明吴骐《汉昭烈》诗:“金甌付托耕莘佐,玉几弥留《顾命》篇。”
清洪楝园《后南柯·檀谋》:“这係耕莘圣,当年记下,诗书所载总无差。”
耕gēng(动)用犁把田里的土翻松:~田|~种|春~|精~细作。
莘读音:shēn,xīn[ shēn ]1. 长(cháng )的样子:“鱼在在藻,有莘其尾”。
2. 〔莘莘〕众多,如莘莘学子。
3. 姓。