gēng jià
gēng shē
gēng diào
gēng lěi
gēng dào
gēng zhí
gēng fā
gēng dú
gēng lí
gēng nán
gēng zhòng
gēng yún
gēng tún
gēng chú
gēng liǎn
gēng lí
gēng fǎng
gēng yán
gēng dú
gēng chù
gēng lì
gēng jí
gēng yōu
gēng fá
gēng mù
gēng jí
gēng zhí
gēng liáo
gēng zhù
gēng sāng
gēng huò
gēng nóng
gēng yú
gēng yān
gēng shì
gēng chē
gēng xiè
gēng kěn
gēng nòu
gēng fù
gēng zuò
gēng tóng
gēng zhī
gēng pán
gēng chóu
gēng záo
gēng shì
gēng sè
gēng chú
gēng cán
gēng jiè
gēng yōng
gēng lǒng
gēng méng
gēng tián
gēng suō
gēng nú
gēng huò
gēng fū
gēng zhàn
gēng dì
gēng rén
gēng xué
gēng yì
gēng zhú
gēng fān
gēng chán
gēng shē
gēng zhù
gēng tán
gēng niú
gēng sǒu
gēng guàn
gēng yún
gēng jù
gēng shēn
gēng qì
gù jiè
zhé jiè
yǐ jiè
zī jiè
yīn jiè
jí jiè
wèi jiè
shì jiè
jiāo jiè
làng jiè
dǎo jí
jiàn jiè
bēng jiè
píng jiè
líng jiè
yùn jiè
jiǎ jiè
bù jiè
tāo jiè
yīn jiè
bēng jiè
xiāng jiè
dì jiè
yùn jiè
zhěn jiè
tái jiè
chéng jiè
jiàn jiè
zǔ jiè
yǎng jiè
lín jiè
yùn jiè
tuī jiè
wú jiè
lìn jiè
jiǎng jiè
tōng jiè
yùn jiè
láo jiè
lín jiè
yīn jiè
dān jiè
shén jiè
qiāo jiè
wēn jiè
fēng jiè
xí jiè
chūn jiè
wēn jiè
líng jiè
wēn jiè
láng jí
yù jiè
yí jiè
féng jiè
jiē jiè
quán jiè
sāo jiè
lìn jiè
zhěn jiè
bēng jiè
róu jiè
hù jiè
gēng jiè
ài jiè
lìn jiè
róu jiè
tāi jiè
tóu jiè
tái jí
líng jiè
wèi jiè
lǚ jiè
⒈ 亦作“耕籍”。亦作“耕耤”。古时每年春耕前,天子、诸侯举行仪式,亲耕藉田,种植供祭祀用的谷物,并以示劝农。历代皆有此制,称为耕藉礼或籍田礼。据《礼记·月令》,其礼为天子三推,三公五推,卿、诸侯九推。至清末始废。
引《礼记·祭义》:“耕藉,所以教诸侯之养也。”
《宋书·礼志一》:“晋武帝末,有司奏:‘古诸侯耕籍百亩,躬秉耒耜,以奉社稷宗庙,以劝率农功。今诸侯治国,宜修耕籍之义。’”
《旧唐书·礼仪志四》:“玄宗欲重劝耕藉,遂进耕五十餘步,尽壠乃止。”
《清史稿·礼志二》:“乾隆三年,帝初行耕耤礼,先期六日,幸丰泽园演耕,届日饗先农,行四推。”
耕gēng(动)用犁把田里的土翻松:~田|~种|春~|精~细作。
藉读音:jiè,jí[ jiè ]1. 垫在下面的东西。
2. 衬垫:枕藉。
3. 同“借”。
4. 抚慰:慰藉。
5. 含蓄:蕴藉。
6. 假设,假使:“公等遇雨,皆已失期,失期当斩。藉第令毋斩,而戍死者固十六七”。