gēng tán
gēng guàn
gēng fǎng
gēng chē
gēng chú
gēng fān
gēng qì
gēng yōu
gēng sǒu
gēng yān
gēng tián
gēng fù
gēng dú
gēng jù
gēng shì
gēng chóu
gēng shēn
gēng záo
gēng yōng
gēng zhí
gēng huò
gēng yú
gēng xiè
gēng yún
gēng tóng
gēng nán
gēng zhú
gēng suō
gēng lí
gēng zhàn
gēng lí
gēng pán
gēng tún
gēng sāng
gēng zhí
gēng rén
gēng yán
gēng jià
gēng zhù
gēng lì
gēng xué
gēng dì
gēng chú
gēng zhòng
gēng nóng
gēng jí
gēng diào
gēng lěi
gēng shē
gēng dào
gēng fá
gēng chán
gēng fā
gēng yì
gēng mù
gēng zhī
gēng shē
gēng jí
gēng yún
gēng méng
gēng dú
gēng shì
gēng liǎn
gēng zhù
gēng chù
gēng kěn
gēng fū
gēng liáo
gēng nòu
gēng zuò
gēng nú
gēng lǒng
gēng niú
gēng sè
gēng huò
gēng cán
gēng jiè
⒈ 即耒。古代一种翻土农具。
引《周礼·考工记·车人》“车人为耒” 郑玄注引汉郑司农曰:“耒谓耕耒。”
⒉ 泛指农具。
引《北史·裴侠传》:“帝矜其贫苦,乃为起宅,并赐良田千顷;奴隶耕耒粮粟,莫不备足。”
耕gēng(动)用犁把田里的土翻松:~田|~种|春~|精~细作。
耒读音:lěi耒lěi(1)(名)古代一种农具;形状像木叉。(2)(名)古代农具“耒耜”上的木柄。