zuǐ tǒng
zuǐ suì
zuǐ guā
zuǐ guāi
zuǐ miàn
zuǐ cháng
zuǐ duǎn
zuǐ pín
zuǐ chún
zuǐ qiǎo
zuǐ nà
zuǐ zhí
zuǐ bèn
zuǐ yán
zuǐ shé
zuǐ kuài
zuǐ ba
zuǐ liǎn
zuǐ diāo
zuǐ yìng
zuǐ chà
zuǐ jiān
zuǐ zi
zuǐ tián
zuǐ tóu
zuǐ pí
zuǐ chǎng
zuǐ ruǎn
zuǐ wěn
zuǐ jǐn
zuǐ chán
zuǐ chī
zuǐ jiǎo
zuǐ qiáng
gòng jiān
ěr jiān
zuǐ jiān
shā jiān
zhǐ jiān
xiāng jiān
chéng jiān
cuì jiān
zhí jiān
tuō jiān
shān jiān
bí jiān
xīn jiān
xīn jiān
bī jiān
yù jiān
jī jiān
gū jiān
máo jiān
méi jiān
gàng jiān
bá jiān
qīng jiān
zǎo jiān
shí jiān
chūn jiān
chū jiān
jiǎo jiān
yá jiān
dài jiān
jiǎo jiān
liū jiān
dǎ jiān
tún jiān
suō jiān
zhēn jiān
qiāo jiān
dǐng jiān
bǐ jiān
shuāng jiān
yān jiān
xié jiān
yǎn jiān
jiàn jiān
zhū jiān
hé jiān
shuǎ jiān
cù jiān
qiā jiān
mào jiān
cuán jiān
嘴尖zuǐjiān
(1) 说话刻薄
例这人嘴尖、爱损人英sharp-tongued;cutting in speech(2) 指品尝食物味觉灵敏;吃东西爱挑剔,不将就
例这孩子嘴尖,不合口的一点也不吃英have an acute (a sharp) sense of taste;be fastidious about one's food⒈ 说话尖酸刻薄。
引宋王明清《挥麈后录馀话》卷二:“子嘴尖如此,诚姦人也。”
《古今小说·沉小官一鸟害七命》:“这小狗入的,忒也嘴尖!”
说话尖酸刻薄。宋.王明清《挥麈后录余话.卷二》:「子嘴尖如此,诚奸人也。」也作「嘴尖舌薄」、「嘴尖舌快」、「嘴损」。
嘴zuǐ(1)基本义:(名)口的通称:(名)口的通称(2)(名)(~儿)形状或作用像嘴的东西:奶~儿|壶~儿|烟~儿。(3)(动)说话:别多~。
尖读音:jiān尖jiān(1)(形)(基本义)末端细小;尖锐:把铅笔削~|~下巴颏儿。(2)(形)声音高而细:~声~气|~嗓子。(3)(形)(耳、目)灵敏:眼~|耳朵~。(4)(动)使嗓音高而细:~着嗓子喊。(5)(名)(~儿)物体锐利的末端或细小的头儿:笔~儿|针~儿|刀~儿|塔~。(6)(名)(~儿)出类拔萃的人或物品:~儿货|姐妹三个里头数她是个~子。