hóu gāng
hòu tóu
hòu qí
hòu shǐ
hòu ráng
hòu fēng
hòu shì
hóu mén
hòu guó
hòu wáng
hòu dù
hòu gōng
hòu gāng
hóu yìn
hòu shè
hòu yú
hóu fú
hòu bù
hòu guī
hòu mù
hòu bō
hòu jī
hòu jí
hóu bái
hóu jué
hòu wèi
hòu diàn
hòu dào
hòu zhě
hòu jiā
hóu qīng
hóu bó
táng gōng
hé gōng
shí gōng
zhè gōng
míng gōng
chūn gōng
hào gōng
yìng gōng
wǎn gōng
dà gōng
yǐn gōng
zú gōng
wān gōng
mù gōng
chǔ gōng
pú gōng
zhěn gōng
tán gōng
huá gōng
yù gōng
wēi gōng
xīng gōng
bèi gōng
shàng gōng
wū gōng
dì gōng
xī gōng
lú gōng
jīng gōng
guà gōng
sāng gōng
shāng gōng
nǔ gōng
ruò gōng
yǔ gōng
mǎn gōng
qīng gōng
shé gōng
hòu gōng
xiǎo gōng
què gōng
fāng gōng
jiǎo gōng
xiān gōng
gǎn gōng
bù gōng
shuāng gōng
diāo gōng
zhāng gōng
qín gōng
diāo gōng
jiǎo gōng
ān gōng
huī gōng
hú gōng
qiān gōng
ní gōng
chí gōng
qiào gōng
pēng gōng
tāo gōng
bǎi gōng
gāo gōng
diào gōng
lí gōng
tāo gōng
fēi gōng
guān gōng
liù gōng
gài gōng
wáng gōng
chàng gōng
guàn gōng
jīng gōng
jiā gōng
tiān gōng
shēn gōng
pìn gōng
yàn gōng
lú gōng
róng gōng
gòu gōng
dàn gōng
mò gōng
bō gōng
yī gōng
jiàn gōng
wō gōng
liáng gōng
méi gōng
shè gōng
bàn gōng
yí gōng
diāo gōng
diāo gōng
chàng gōng
jù gōng
⒈ 古代较射时用以射侯之弓。侯,箭靶。
引《周礼·考工记·弓人》:“覆之而干至,谓之侯弓。”
郑玄注:“射侯之弓也。干又善,则矢疾而远。”
1. 〔闽侯〕地名,在中国福建省。
弓读音:gōng弓gōng(1)(名)射箭或发弹丸的器械;在近似弧形的有弹性的木条两端之间系着坚韧的弦;拉开弦后;猛然放手;借弦和弓背的弹力把箭或弹丸射出:~箭|弹~|左右开~。(2)(名)(~儿)弓子:弹棉花的绷~儿。(3)(名)丈量地亩的器具;用木头制成;形状略像弓;两端的距离是五尺。也叫步弓。(4)(量)旧时丈量地亩的计算单位;一弓等于五尺。(5)(动)使弯曲:~背|~着腰|~着腿坐着。(6)(Gōnɡ)姓。