táng shǔ
táng sì
táng gòng
táng shū
táng yáo
táng juān
táng gōng
táng huā
táng huáng
táng tǐ
táng bì
táng tī
táng sēng
táng nián
táng wén
táng yú
táng ní
táng mào
táng shān
táng tū
táng táng
táng rén
táng shì
táng yīn
táng dì
táng zhuāng
táng sāi
táng zǐ
táng bēi
táng pǔ
táng jiào
táng yīn
jiā gōng
shè gōng
méi gōng
wān gōng
mò gōng
yù gōng
chí gōng
diào gōng
shé gōng
lú gōng
yìng gōng
zú gōng
yī gōng
tán gōng
gāo gōng
jù gōng
mǎn gōng
wō gōng
qín gōng
huá gōng
chàng gōng
bǎi gōng
jiǎo gōng
shāng gōng
qiān gōng
sāng gōng
xī gōng
zhěn gōng
yàn gōng
diāo gōng
pú gōng
qiào gōng
chūn gōng
jīng gōng
chǔ gōng
liù gōng
xīng gōng
shēn gōng
qīng gōng
jiǎo gōng
dà gōng
hòu gōng
táng gōng
wáng gōng
guān gōng
tiān gōng
pēng gōng
dàn gōng
shàng gōng
diāo gōng
guà gōng
jīng gōng
lú gōng
hào gōng
yǐn gōng
bèi gōng
guàn gōng
nǔ gōng
wēi gōng
huī gōng
míng gōng
tāo gōng
diāo gōng
jiàn gōng
yǔ gōng
xiān gōng
shí gōng
mù gōng
gòu gōng
ní gōng
gǎn gōng
chàng gōng
gài gōng
què gōng
xiǎo gōng
zhāng gōng
lí gōng
bù gōng
shuāng gōng
dì gōng
ruò gōng
hé gōng
pìn gōng
wǎn gōng
fāng gōng
ān gōng
bàn gōng
diāo gōng
wū gōng
bō gōng
tāo gōng
hú gōng
fēi gōng
yí gōng
róng gōng
zhè gōng
liáng gōng
⒈ 周代“六弓”之一,弓力强弱为中等。多用于习射。
引《周礼·夏官·司弓矢》:“唐弓、大弓。以授学射者、使者、劳者。”
郑玄注:“学射者弓用中,后习强弱则易也……使者劳者弓亦用中,远近可也。”
林尹注:“王、弧为强弓,夹、庾为弱弓,唐、大为中弓。”
唐张说《<玄武门侍射>诗序》:“唐弓在手,夏箭斯发。”
唐táng(1)(形)(言谈)虚夸:~大无验。(2)(形)空;徒然:功不~捐(功夫不白费)。(3)(名)传说中的朝代名;尧所建。(4)(名)唐朝。(5)(名)后唐。(6)(名)姓。
弓读音:gōng弓gōng(1)(名)射箭或发弹丸的器械;在近似弧形的有弹性的木条两端之间系着坚韧的弦;拉开弦后;猛然放手;借弦和弓背的弹力把箭或弹丸射出:~箭|弹~|左右开~。(2)(名)(~儿)弓子:弹棉花的绷~儿。(3)(名)丈量地亩的器具;用木头制成;形状略像弓;两端的距离是五尺。也叫步弓。(4)(量)旧时丈量地亩的计算单位;一弓等于五尺。(5)(动)使弯曲:~背|~着腰|~着腿坐着。(6)(Gōnɡ)姓。