tǐ niàn
tǐ cāo
tǐ mào
tǐ zhuàng
tǐ jú
tǐ tài
tǐ èr
tǐ yùn
tǐ dí
tǐ nèi
tǐ qīn
tǐ xì
tǐ sù
tǐ dé
tǐ tiē
tǐ fǎng
tǐ kàn
tǐ wàng
tǐ lǜ
tǐ yù
tǐ hòu
tǐ shí
tǐ shěn
tǐ cè
tǐ pò
tǐ liàng
tǐ shàng
tǐ yè
tǐ xíng
tǐ tiē
tǐ rén
tǐ fú
tǐ zhì
tǐ shì
tǐ kān
tǐ jí
tǐ fū
tǐ dào
tǐ èr
tǐ luè
tǐ xuǎn
tǐ lèi
tǐ zhèng
tǐ jié
tǐ tiān
tǐ nìng
tǐ zhī
tǐ cái
tǐ fū
tǐ liàng
tǐ duàn
tǐ ruò
tǐ xiàn
tǐ yàn
tǐ liàng
tǐ yǔ
tǐ shì
tǐ zhì
tǐ shī
tǐ guó
tǐ xiàn
tǐ xíng
tǐ chén
tǐ liáo
tǐ zhēng
tǐ biǎo
tǐ tàn
tǐ chá
tǐ zāi
tǐ qiāng
tǐ xíng
tǐ sè
tǐ xù
tǐ gǔ
tǐ huì
tǐ jiàn
tǐ qū
tǐ jī
tǐ dù
tǐ fǎ
tǐ wèi
tǐ wù
tǐ wèi
tǐ yìn
tǐ fù
tǐ liàn
tǐ yuán
tī ji
tǐ qì
tǐ xī
tǐ cè
tǐ huà
tǐ rèn
tǐ cí
tǐ xìng
tǐ sù
tǐ dìng
tǐ lǚ
tǐ miàn
tǐ lì
tǐ wù
tǐ zhòng
tǐ xiàng
tǐ xīn
tǐ jiě
tǐ liào
tǐ zhì
tǐ biàn
tǐ yàng
tǐ qì
tǐ fēn
tǐ zǐ
tǐ xiāng
tǐ miàn
tǐ lì
tǐ lǐ
tǐ hái
tǐ tǒng
tǐ qì
tǐ gé
tǐ mào
piào shì
fàng shì
qiào shì
fǎ shì
zī shì
chéng shì
fú shì
guó shì
dào shì
tiān shì
shī shì
nán shì
zhōng shì
zhù shì
yáng shì
kǎi shì
zhāo shì
bǎ shi
sān shì
diǎn shì
zhuàng shì
fēn shì
liáng shì
xī shì
pīn shì
mǎng shì
zhuǎn shì
féng shì
gōng shì
diào shì
jì shì
qián shì
héng shì
kuǎn shì
mó shì
fù shì
bān shì
pǐn shì
bù shì
chéng shì
yàng shì
hòu shì
qí shì
guī shì
yí shì
xīn shì
jiù shì
gēn shì
diào shì
bǎi shì
gé shì
lìng shì
yàng shì
xíng shì
shēng shì
jù shì
bǎn shì
róng shì
yí shì
qiú shì
cài shì
gù shì
dān shì
jià shì
fǔ shì
xíng shì
shuǐ shì
pài shì
guò shì
zhào shì
chéng shì
kě shì
biǎo shì
lǎo shì
bèi shì
yī shì
kè shì
zūn shì
huā shì
fāng shì
zhe shì
jǔ shì
guǐ shì
jiǎn shì
jǐng shì
píng shì
jīn shì
shí shì
fàn shì
fú shì
jī shì
jiǎn shì
bǎi shì
fǔ shì
gǔ shì
qǔ shì
kē shì
mǎ shì
qiú shì
chuí shì
biǎn shì
zhèng shì
biāo shì
dìng shì
bǎn shì
cháng shì
jiǔ shì
bǎng shì
fà shì
tǐ shì
xiàn shì
pò shì
děng shì
shǒu shì
pǔ shì
qí shì
jù shì
xíng shì
.体式tǐshì
(1) 文字的式样,拼音字母有手写体和印刷体两种体式
英form of characters(2) 体裁
例词和律诗体式不同英form of literary works⒈ 体裁格式。
引南朝梁陶弘景《与武帝启》之三:“惟叔夜、威輦二篇,是经书体式。”
宋吴曾《能改斋漫录·事始一》:“礼部奏拟立到岁试辞学兼茂科试格:‘制依见行体式,章表依见行体式。’”
鲁迅《汉文学史纲要》第六篇:“虽临危抒愤,词意浅露,而其体式,亦皆楚歌也。”
⒉ 体制法度。
引《北齐书·许惇传》:“齐朝体式,本州大中正以京官为之。”
《陈书·孔奂传》:“奂博物彊识,甄明故实,问无不知,仪注体式,牋表书翰,皆出於奂。”
明李东阳《蒙泉公补传》:“为政自有体式,盗贼责兵部,姦宄责法司。”
⒊ 字体式样。
例如:拼音字母有手写体和印刷体两种体式。
体制、格式。
如:「诗与散文的体式不同。」
1. 人、动物的全身:身体。体重。体温。体质。体征(医生在检查病人时所发现的异常变化)。体能。体貌。体魄(体格和精力)。体育。体无完肤。
2. 身体的一部分:四体。五体投地。
3. 事物的本身或全部:物体。主体。群体。
4. 物质存在的状态或形状:固体。液体。体积。
5. 文章或书法的样式、风格:体裁(文学作品的表现形式,可分为诗歌,散文,小说,戏剧等)。文体(文章的体裁,如“骚体”、“骈体”、“旧体诗”)。字体。
6. 事物的格局、规矩:体系。体制。
7. 亲身经验、领悟:体知(亲自查知)。体味。身体力行(xíng )。
8. 设身处地为人着想:体谅。体贴。体恤。
9. 与“用”相对。“体”与“用”是中国古典哲学的一对范畴,指“本体”和“作用”。一般认为“体”是最根本的、内在的;“用”是“体”的外在表现。
式读音:shì式shì(1)(名)样式:新~|西~。(2)(名)格式:程~|法~。(3)(名)仪式;典礼:开幕~|毕业~。(4)(名)自然科学中表明某种规律的一组符号:分子~|方程~。(5)(名)一种语法范畴;表示说话者对所说事情的方式。如叙述式、命令式、条件式。