shuǎng kǎi
shuǎng yuē
shuǎng tuī
shuǎng yì
shuǎng lǎng
shuǎng kǒu
shuǎng fǎ
shuǎng lì
shuǎng zhí
shuǎng dàng
shuǎng shāng
shuǎng qì
shuǎng kàng
shuǎng jùn
shuǎng shì
shuǎng xiá
shuǎng shǔ
shuǎng wù
shuǎng líng
shuǎng jiū
shuǎng bié
shuǎng jié
shuǎng cuì
shuǎng sà
shuǎng kuai
shuǎng dé
shuǎng chàng
shuǎng liè
shuǎng kǎi
shuǎng fā
shuǎng bá
shuǎng kǎi
shuǎng shén
shuǎng xiù
shuǎng hù
shuǎng liàng
shuǎng lài
shuǎng tuō
shuǎng liàn
shuǎng dàn
shuǎng huì
shuǎng mù
shuǎng shuǎng
shuǎng lǐ
shuǎng yì
shuǎng jié
shuǎng xìn
shuǎng jiàn
shuǎng huò
shuǎng huō
shuǎng xùn
shuǎng xìng
shuǎng jùn
shuǎng mài
shuǎng shí
shuǎng xīn
shuǎng lì
shuǎng kǎi
shuǎng fēng
shuǎng wù
⒈ 高爽干燥。
引《左传·昭公三年》:“子之宅近市,湫隘嚣尘,不可以居,请更诸爽塏者。”
杜预注:“爽,明;塏,燥。”
南朝梁江淹《哀千里赋》:“虽河北之爽塏,犹橘柚之不迁。”
《明史·梁庄王瞻垍传》:“正统元年言府卑湿,乞更爽塏地。”
⒉ 指高燥之地。
引林纾《苍霞精舍后轩记》:“余家洲之北,湫溢苦水,乃谋适爽塏。”
高爽干燥的地方。
1. 明朗,清亮:爽目。
2. 轻松,利落:清爽。凉爽。爽口。
3. 痛快,率(
)直:爽朗。爽快。爽利。豪爽。直爽。4. 差失,违背:爽信。爽约(失约)。毫厘不爽。屡试不爽。
5. 干脆,索性:爽性。
6. 舒服:爽心。爽意。爽适。身体不爽。
垲读音:kǎi垲kǎi(形)(地势)高而干燥。