shuǎng huò
shuǎng yì
shuǎng kǎi
shuǎng mù
shuǎng wù
shuǎng fēng
shuǎng lǐ
shuǎng tuō
shuǎng liàng
shuǎng yuē
shuǎng shǔ
shuǎng lài
shuǎng jùn
shuǎng xīn
shuǎng xìn
shuǎng yì
shuǎng kuai
shuǎng lǎng
shuǎng xìng
shuǎng jiàn
shuǎng huō
shuǎng liàn
shuǎng cuì
shuǎng chàng
shuǎng kǎi
shuǎng dé
shuǎng sà
shuǎng lì
shuǎng xiá
shuǎng kàng
shuǎng shén
shuǎng zhí
shuǎng wù
shuǎng lì
shuǎng jùn
shuǎng kǎi
shuǎng xùn
shuǎng jié
shuǎng shāng
shuǎng dàn
shuǎng xiù
shuǎng tuī
shuǎng qì
shuǎng hù
shuǎng huì
shuǎng kǒu
shuǎng jiū
shuǎng líng
shuǎng bá
shuǎng mài
shuǎng fā
shuǎng fǎ
shuǎng shí
shuǎng dàng
shuǎng jié
shuǎng shì
shuǎng kǎi
shuǎng liè
shuǎng bié
shuǎng shuǎng
xiān lài
shuāng lài
xiāo lài
bīng lài
dì lài
shuǎng lài
qīng lài
yú lài
fēng lài
qiū lài
míng lài
duàn lài
xū lài
wàn lài
qiān lài
xiá lài
rén lài
běi lài
tiān lài
líng lài
shēng lài
lín lài
shén lài
hán lài
yīn lài
bǎi lài
yōu lài
jī lài
sōng lài
shěn lài
shān lài
qǐ lài
zhú lài
shū lài
wǎn lài
qián lài
⒈ 参差不齐的箫管声。一说清风激物之声。
引《文选·殷仲文<南州桓公九井作>诗》:“爽籟警幽律,哀壑叩虚牝。”
李善注:“《尔雅》曰:‘爽,差也。’簫管非一,故言爽焉……夫簫管参差,宫商异律,故有长短高下,万殊之声。”
刘良注:“爽,清也。籟,风激物之声也。”
唐王勃《滕王阁序》:“爽籟发而清风生,纤歌凝而白云遏。”
⒉ 指箫管一类的乐器。
引明杨慎《涪江泛舟》诗:“爽籟金悬奏,遥峯翠积氛。”
⒊ 指清风。
引宋苏舜钦《依韵和伯镇中秋见月九日遇雨之作》:“最怜小雨洒疎竹,爽籟颯颯吹醉顋。”
1. 明朗,清亮:爽目。
2. 轻松,利落:清爽。凉爽。爽口。
3. 痛快,率(
)直:爽朗。爽快。爽利。豪爽。直爽。4. 差失,违背:爽信。爽约(失约)。毫厘不爽。屡试不爽。
5. 干脆,索性:爽性。
6. 舒服:爽心。爽意。爽适。身体不爽。
籁读音:lài籁lài(1)(名)古代的一种箫。(2)(名)从孔穴里发出的声音;泛指声音。