shuǎng shuǎng
shuǎng jié
shuǎng bá
shuǎng kǎi
shuǎng fā
shuǎng xìn
shuǎng sà
shuǎng dàn
shuǎng huò
shuǎng qì
shuǎng liàn
shuǎng fēng
shuǎng liàng
shuǎng lì
shuǎng dàng
shuǎng jùn
shuǎng chàng
shuǎng tuī
shuǎng tuō
shuǎng yuē
shuǎng jùn
shuǎng kǎi
shuǎng bié
shuǎng cuì
shuǎng shì
shuǎng kǎi
shuǎng xùn
shuǎng lǎng
shuǎng wù
shuǎng kǒu
shuǎng fǎ
shuǎng huō
shuǎng lǐ
shuǎng dé
shuǎng shí
shuǎng yì
shuǎng kuai
shuǎng kǎi
shuǎng lì
shuǎng jié
shuǎng mài
shuǎng xiù
shuǎng wù
shuǎng xīn
shuǎng xiá
shuǎng jiū
shuǎng shǔ
shuǎng xìng
shuǎng kàng
shuǎng zhí
shuǎng jiàn
shuǎng mù
shuǎng líng
shuǎng liè
shuǎng shén
shuǎng shāng
shuǎng yì
shuǎng lài
shuǎng hù
shuǎng huì
sì huō
xiāo huō
hóng huō
hóng huō
huī huō
juān huō
tián huō
fēn huō
qīng huō
pōu huō
lǎng huō
chāo huō
jì huō
kāi huò
huò huō
dùn huō
hóng huō
xiāo huō
o huo
chǐ huò
xiāo huō
duō huō
kōng huō
yáng huō
hōng huō
xū huō
chú huō
wēi huō
shēn huō
shuǎng huō
yā huō
xūn huō
chàng huō
liáo huō
tōng huō
sǎ huō
shū huō
xūn huō
lā huō
xiāo huō
xī huō
chū huō
qiǎn huō
xiǎng huō
kuān huō
jiě huō
pī huō
chǎng huō
yǎo huō
dòng huō
míng huō
xiāo huō
⒈ 犹爽朗。
引明唐顺之《弟妇王氏墓志铭》:“其性警慧爽豁,故於人情世务不习而晓,家人尊卑上下,一无不宜。”
郭沫若《今昔蒲剑·今天创作的道路》:“飞机凌空,在不甚高的地方对于下界倒还可以作一个爽豁心目的大观。”
⒉ 显豁,清楚。
引清平步青《霞外攟屑·论文二·文章圈点》:“书有圈点钩勒,始自前明中叶选刻时文陋习。然行间字里,触眼特为爽豁,故仿而用之。”
1. 明朗,清亮:爽目。
2. 轻松,利落:清爽。凉爽。爽口。
3. 痛快,率(
)直:爽朗。爽快。爽利。豪爽。直爽。4. 差失,违背:爽信。爽约(失约)。毫厘不爽。屡试不爽。
5. 干脆,索性:爽性。
6. 舒服:爽心。爽意。爽适。身体不爽。
豁读音:huō,huò[ huō ]1. 残缺,裂开:豁口。豁子(残缺的口子)。
2. 摒弃;舍却:豁出性命。